Hạ Xuân Diệu đã bỏ chạy, từ Tử Cấm thành chạy trốn ra, không ai quan tâm nàng, không ai đuổi theo nàng, cũng không ai giữ lại nàng, nàng lại chạy đến mức lộn nhào(hoảng sợ bỏ chạy vì sợ hãi ),ngọc bội của Tứ Gia cũng không cần nữa, giày của mình cũng bị chạy mất, nàng ngay cả đầu cũng không dám quay lại, phảng phất như chỉ cần nhìn lại một chút, liền sẽ bị hút vào một lần nữa, nàng cũng không phải là bạch xà tinh xinh đẹp, chỗ rách nát kia cũng không phải Tây Hồ Lôi Phong Tháp, nàng càng không vì bất kỳ kẻ nào mà trải qua cái gì chết dưới ngọn núi, chôn ở Lôi Đình cùng lời thề chó má, vì sao lại cảm thấy trốn được thật có cảm giác tội lỗi, nàng không dám nghĩ đến biểu tình của người đêm qua đã dùng tay giúp nàng xoa xoa đầu gối, chỉ là tự an ủi chính mình, nàng. . . Nàng chỉ là không có thời gian mà thôi. . .
Nàng muốn đi thăm Hoằng Huy. . . Đây là việc cấp bách. . .
Cho nên, khi nàng hoàn toàn không có hình tượng xông vào gian phòng Hoằng Huy, nhìn thấy tiểu quỷ đỏ mặt kia, đang nằm ở trên giường, ăn vụng đồ ăn vặt, bởi vì cửa đột nhiên bị mở ra, giật nảy mình, không chút suy nghĩ, liền nhét những thứ dính nhớp nháp kia nhét vào dưới gối, thay đổi thành gương mặt thảnh thơi của một lão thần, nhìn thấy là nàng tiến vào, lập tức cảm thấy mình lãng phí công sức, bĩu môi quở trách nàng. . .
Cái gì mà điên điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-khong-van-ly/1111605/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.