Lại nói, trên thế gian này đoán chừng cũng chỉ có lão thiên gia mới có thể đem những thứ như bông tuyết, hạt mưa, không phân dòng dõi, bất luận thân phận, vẩy loạn khắp nơi a, cuối năm Khang Hi thứ bốn mươi hai tuyết lớn đầy trời phủ lên thành Bắc Kinh, đương nhiên Tử Cấm thành cũng không thể thoát được, tuyết trắng ngần rơi vào cung lầu đài các, cảnh vật bạt ngàn, đám quan viên hạ triều lại chỉ là bị tuyết rơi trúng, nhìn liếc qua một chút, cảnh vật cuối cùng hàng năm đều như thế, cũng sẽ không hấp dẫn người ta nhìn nhiều thêm vài lần.
Đã có mấy đống tuyết trắng thật dầy, bị bọn thái giám dùng chổi quét sang hai bên đường, không tránh khỏi nhiễm một chút bùn đất, sau đó, vẫn như cũ là mấy con đường đá rõ ràng, không chút do dự bày ra trước mặt mỗi người, sẽ không làm ướt giày, sẽ không giẫm ra tạp âm, phối với rất nhiều đám người đi vào toà Tử Cấm thành này. . .
"Chủ tử, tuyết này khiến người cảm thấy lạnh lẽo, thân thể người vốn đã hư lạnh, đừng đứng đây chịu lạnh nữa." Một cung nữ phúc hạ thân thể chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, nói với bóng lưng vị phi tử mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh trắng bạc trước mặt.
Tấm lưng kia cũng không nói lời nào, chỉ là ngây ngốc đứng ở trong tuyết, vỗ về chơi đùa cành mận đông còn chưa có nở trong tay, mấy bông tuyết trượt xuống từ trong bàn tay cũng không trắng noãn của nàng, rơi xuống cạnh giày đế hoa của nàng, vỡ tan ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-khong-van-ly/1111580/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.