Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc đã là tám mươi năm sau.
Nghe nói giờ Cửu Nhan đã xuất quan, Tuyết Lạc cũng khỏi bệnh, mà ta qua hai mươi năm nữa sẽ kết hôn. Kết cục như vậy, thật sự là hoàn mỹ.
Tám mươi năm này, ta chưa từng gặp lại Cửu Nhan dù chỉ một lần. Trí nhớ của thần tiên rất tốt, vậy nên mỗi lần nhớ tới bộ dáng quấn quít chàng của mình khi xưa, ta đều cảm thấy buồn cười. Hiện tại coi như đã chặt đứt quá khứ, chẳng có gì là không tốt cả.
Nhưng ta lại không ngờ rằng, có một ngày Cửu Nhan sẽ chủ động tới tìm mình.
Lúc gặp lại, chàng dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn ta, khiến ta cảm thấy có đôi chút mất tự nhiên.
- Sư phụ. - Ta cung kính cúi chào chàng.
- Con muốn kết hôn với Nhị hoàng tử của Long tộc?
Chàng đến đây vì chuyện này sao?
- Vâng. - Ta nở nụ cười đúng mực, - Bởi những năm nay sư phụ bế quan tu luyện, cho nên con chưa báo cho sư phụ, chuyện này là đồ nhi không phải.
- A Ly... - Chàng bước tới gần ta, còn ta chỉ đứng yên nhìn chàng, ánh mắt trong veo.
Chàng chăm chú nhìn cặp mắt ta. Với vẻ chân thành ấy của chàng, ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, bèn cất tiếng hỏi:
- Sư phụ, có gì không ổn sao?
- Con thích hắn ư?
- Sư phụ nói Bạch Vũ ạ? - Ta chưa từng nghĩ rằng Cửu Nhan sẽ hỏi mình vấn đề này, cho nên cảm thấy hơi bất ngờ.
- Phải.
- Chàng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-khau/23551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.