Đáng thương sao, ai trên đời này mà chẳng đáng thương? Cô tên Trương Thanh Huyên. Nửa năm trước, tai nạn giao thông khiến cô mất đi cả cha mẹ. Nửa năm, nhưng với Thanh Huyên đã qua một đời. Cô gặp kì ngộ, xuyên không trở thành con gái của tướng quân. Sống ở cổ đại hai mươi lăm năm được rèn dũa hết thảy tính khí lại trở về thời điểm sau khi mình “chết”, Thanh Huyên có chút khổ sở.
Dường như chuyện xảy ra như một giấc mơ, tỉnh dậy cô vẫn là Trương Thanh Huyên mười lăm tuổi. Nhưng trong tâm trí lại đã bốn mươi tuổi rồi. Trương Thanh Huyên cô chỉ có một khát vọng, là được chết già. Hai kiếp, cô chết ở thời điểm tươi đẹp nhất của thiếu nữ, nhưng ông trời luôn cho cô thêm cơ hội nữa, lại được sống lại, lại là chính mình.
Kiếp đầu tiên, Thanh Huyên sống đến đúng mười lăm tuổi. Vào ngày sinh nhật của mình, cha mẹ hiếm có dịp cùng cô đi ăn, lại không may gặp tai nạn thảm. Mẹ cô liều mình che cho cô. Kết quả cha mẹ Thanh Huyên đều chết, cô được đưa vào bệnh viện, nằm hôn mê bất tỉnh. Nàng xuyên không, rồi lại chết đi, rồi lại xuyên không, rồi lại chết... lại đều chết vào lúc tuổi thanh xuân mơn mởn, cái tuổi đẹp nhất cuộc đời. Liệu lần này, cô xuyên không có còn như trước không?