Editor: Polly Polly
Beta – reader: Kumiko
Bên trong hoang miếu đổ nát, trên đống có khô, Đinh Kiếm Viễn khép chặt y phục, mắt nhắm nghiền. Đại ca im lặng đã bốn năm, rốt cục cũng đã công khai kêu gọi nhân mã, bản thân tự thấy có trách nhiệm phải giúp một tay. Bôn ba mấy ngày liền, đã khá xa thị trấn, nên chỉ có thể ủy khuất một chút mà ngủ lại nơi này.
Tuy thường ngày hắn đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, hiện tại trong miếu hoang này cái gì cũng không có nhưng hắn cũng đã hơi quen một chút. Bản tính xuề xòa, sao cũng được của hắn đã khiến các bậc tiền bối không khỏi đau đầu nhưng hắn lại chẳng thấy có gì không đúng cả. Nhưng đôi khi bản thân hắn cũng không ngừng tự hỏi, đến tột cùng điều quan trọng nhất đối với hắn là gì? Điều gì có thể khiến hắn bất phân thị phi mà vẫn muốn có được? Dường như không có… Có lẽ là có, nhưng…
Gió từ đầu tường thỉnh thoảng thổi vào làm lay động đống lửa trong gian miếu đổ nát.
Có tiếng chân của nhiều người đang tiến đến gần. Nhưng Kiếm Viễn vẫn nhắm mắt lại, bất động thanh sắc. Có một người không ngừng lại, nhưng lại đi chậm hơn, dường như không biết phải đi hướng nào.
“Tiểu tử thối, ngươi còn muốn trốn đi đâu?” Tiếng của một nam nhân quát dẹp đường, âm thanh vô cùng khó nghe.
“Muốn giết ta thì cùng lên một lúc luôn đi.” Có ngưởi lạnh lùng trả lời.
Kiếm Viễn mở mắt ngồi bật dậy. Ngoài cửa, cách đó không xa, có năm người đang đứng thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-huyen-kawalu/125746/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.