Mười lăm năm sau...
Hàn Bắc Tiệp lúc này đã có được một cơ ngơi ổn định sau những khoảng thời gian khó khăn. Về phía Nhược Vân, sau cú sốc tâm lý cho nên tính tình cô cũng trở nên trầm lặng, ít nói. Suốt ngày chỉ muốn vùi mình vào một góc. Còn nhớ có lần, vì trong lòng mang nhiều sự tổn thương cho nên cô đã quyết định nhảy từ lầu cao xuống, may thay được Hàn Bắc Tiệp phát hiện kịp thời mà nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
- "Não của cô ấy do bị va chạm mạnh cho nên đã mất đi một phần kí ức trước đây."
Vị bác sĩ ôn tồn giải thích. Sắc mặt Hàn Bắc Tiệp ngay khi nghe những lời này cảm thấy bản thân thật đáng trách. Tất cả đều do anh, là anh không chăm sóc tốt cho cô nên mới dẫn đến những chuyện không mong muốn này.
- "Vậy tôi phải làm sao mới có thể giúp em ấy phục hồi trở lại."
Ngay lập tức, vị bác sĩ lên tiếng đáp:
- "Mặc dù là như vậy nhưng cũng có thể xem là chuyện tốt đối với cô ấy. Bây giờ, cô ấy đang trở về khoảng thời gian lúc mình còn nhỏ cho nên cậu cần phải biết cách chiều theo những gì mà cô ấy muốn như vậy có thể phần nào giúp tinh thần của cô ấy trở nên tốt hơn mà nhanh chóng bình phục trở lại."
Dứt lời, vị bác sĩ rời khỏi phòng bệnh để lại không gian riêng tư cho anh và cô. Hàn Bắc Tiệp chậm rãi tiến về phía giường, ánh mắt rũ rượi nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoa-trang-le/2933142/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.