Chương trước
Chương sau
Đùng...Đùng...Đùng...

Âm thanh tiếng súng vang lên không ngừng sát bên tai khiến Hàn Bắc Tiệp cảm thấy đầu óc có chút choáng váng nhưng vẫn cố gắng đứng vững. Một lúc sau anh mới định thần nhìn rõ lại, hóa ra Nhược Vân chẳng hề có ở đây. Tất cả cũng là do Cao Hải Thăng trêu chọc hòng đánh vào tâm lý của anh mà thôi. Lúc này, nhớ lại nét mặt hoang mang khi nãy của Hàn Bắc Tiệp khiến ông ta không nhịn được mà bật cười không ngớt:

- "Tôi không ngờ cậu vì con nhỏ điên khùng ấy lại trở nên mất cảnh giác đến vậy. Những chuyện mà Nhậm Vy kể lại cho tôi nghe về sự quan tâm đặc biệt mà cậu dành cho con nhóc ấy quả thực đến bây giờ tôi mới hoàn toàn tin, hahaha."

Cao Hải Thăng ôm bụng cười không ngớt trong khi vẻ mặt Hàn Bắc Tiệp lúc này đã tối sầm lại. Nhân lúc ông ta không để ý, anh nhanh chóng hất nhẹ cánh tay đang đặt trên vai mình liền sau đó bước từng bước loạng choạng lên xe rời đi.

Sau trận cười khoái chí, lúc này Cao Hải Thăng mới nhận ra sự vắng mặt của Hàn Bắc Tiệp tuy nhiên vẻ mặt ông ta không hề tỏ ra giận dữ, thậm chí lại vô cùng đắc ý:

- "Vậy là điểm yếu lớn nhóc của Hàn Bắc Tiệp không ai khác chính là Nhược Vân. Nắm được thóp của nó thì mọi chuyện sau này càng thêm đơn giản."

Ngồi ở trên xe, Hàn Bắc Tiệp vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Âm thanh tiếng súng khi nãy vẫn còn văng vẳng bên tai khiến anh đau nhói mà gào thét thật lớn. Khẽ hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, anh nhanh chóng lái xe trở về nhà.

Chiếc xe thoáng chốc đã dừng ngay trước cánh cổng lớn. Quản gia từ bên trong nhanh chân chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy anh, ông ta đã lên tiếng hỏi han:

- "Cậu chủ, chẳng phải cậu nói sẽ trở về sớm sao? Bây giờ cũng đã hơn mười giờ đêm."

Mặc cho quản gia liên tục nói, Hàn Bắc Tiệp cứ thế mà tiến thẳng vào trong. Nhận thấy biểu hiện kì lạ này của Hàn BắcTiệp, quản gia bèn đưa tay vỗ lên vai anh mà nói lớn:

- "Cậu chủ, cậu có nghe tôi đang nói không?"

Âm thanh tiếng súng khi nãy lại một lần nữa vang lên khiến Hàn Bắc Tiệp vô cùng khó chịu mà lập tức ngồi xuống càng khiến quản gia đi bên cạnh vô cùng khó hiểu. Một lúc lâu sau, Hàn Bắc Tiệp mới khàn giọng đáp:

- "Tai tôi....tai trái của tôi hiện tại không nghe được những gì mà ông nói."

- "Cái gì chứ?"

Liền lập tức, quản gia nhanh chóng dìu Hàn Bắc Tiệp trở vào bên trong. Ông không dám hỏi thêm điều gì mà đỡ anh ngồi xuống ghế, sau đó pha một tách trà gừng nóng mang đến cho anh. Sau khi uống xong, Hàn Bắc Tiệp không nói không rằng mà âm thầm bước lên trên phòng của Nhược Vân. Anh muốn khẳng định lại rằng cô chưa từng xảy ra chuyện gì. Cánh cửa phòng nhẹ nhàng hé mở. Nhìn thấy Nhược Vân gương mặt ngây thơ đang đắm chìm vào giấc ngủ, lúc này, mới khiến thâm tâm anh yên tâm mà bước trở về phòng ngủ đến tận sáng.

...***...

Trong những ngày Hàn Thập vắng nhà vì đến thăm một người bạn, thời gian này, hầu hết mọi chuyện trong Hàn gia đều do Hàn Khiết Tường quán xuyến và trợ thủ đắc lực đồng hành cùng anh không ai khác chính là Cao Dĩ Nhân.

Mặc dù được sống trong Hàn gia từ khi còn rất nhỏ. Tuy nhiên, đám gia nhân trong nhà không những không đồng cảm mà tỏ ra khinh khi, phân biệt đối xử với Cao Dĩ Nhân cũng bởi do ngoại hình dị hợm của anh. Đặc biệt là sự phân biệt đối xử ngày càng rõ hơn kể từ sau khi Hàn Thập cho thay đổi toàn bộ gia nhân và thuộc hạ. Những người có người thân bị đuổi càng thêm căm ghét Cao Dĩ Nhân bởi vì bọn họ chẳng hiểu tại sao Hàn gia vẫn giữ lại một tên với ngoại hình không ra gì như anh ở lại lâu đến thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.