Sáng sớm ngày kế, Tần Xán còn đang mơ mơ màng màng ngủ, cửa phòng [phanh] một tiếng vang lên, làm hắn giật mình lập tực bật dậy.
Khoác quần áo, Tần Xán bị quấy rối giấc mộng, mặt đầy ảo não, nhìn một người đang đứng trước cửa, hóa ra là Nhan Tam.
Tần Xán vừa thấy vị tổ tông này, tuy rằng sắc mặt không đổi, thế nhưng tức giận vì phải rời giường bị áp xuống nửa, “Chuyện gì?”
Vẻ mặt Nhan Tam ngưng trọng, trầm giọng nói, “Lão bá… Chết.”
Sáng sớm Nhan Tam ở bên ngoài luyện công, nghe thấy tiếng cẩu quan [ô ô ô] giống như đang khóc thì đi đến trù phòng xem chuyện gì xảy ra, sau đó thì thấy lão bá ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, đã còn còn khí tức.
“Lão bá uống thạch tín mà chết.” Tần Xán kiểm tra thi thể lão bá, sau khi đứng dậy thì nói, rồi mới thoáng nhìn qua cái chén đặt cạnh bếp lò, bên trong vẫn còn lưu lại một ít rượu, bên trên bếp lò còn tàn lại một ít bột phấn màu trắng.
Tần Xán lấy cái chén đưa lên mũi ngửi, lại dùng ngón tay dính một ít bột phấn trên bếp lò cẩn thận quan sát.
Nhan Tam ở một bên nhìn hắn, cẩu quan như là biết lão bá đã không còn ở trên nhân thế này nữa, ngồi xổm bên cạnh lão bá, phát ra tiếng [ô ô ô], thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm tay lão bá.
“Trên người lão bá không có dấu đánh nhau hay dấu vết giãy dụa, trong móng tay còn có cáu bẩn, có thể là bởi vì độc dược phát tác, tay nắm đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoa-tran/904348/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.