“Lại đây… Đem tiền của mình lấy về đi.”
Tần Xán cúi đầu, bả vai hơi run run, thế nhưng người vây xem chung quanh không nhiều, nhưng cũng không ai dám đi lên cầm lại bạc của mình.
Tần Xán khắc chế cảm xúc của mình lập lại một lần nữa, nhưng vẫn không ai dám tiến lên.
Hắn chỉ thấy một cỗ lửa giận xông lên trong người, một cước đạp ngã chiếc ghế Nhan Tam vừa ngồi ban nãy, tiếp theo là bàn, những vật trên bàn đều rơi đầy đất.
Thanh âm Nhan Tam lạnh lùng từ phía sau truyền đến, “A Đại, đem mọi thứ nhặt lên.”
“Không được nhặt!” Tần Xán lớn tiếng quát.
“Đi nhặt lên!” Nhan Tam cũng không tỏ ra yếu thế.
Hai người đưa lưng về nhau mà nói, ai cũng không chịu nhượng bộ, người vây xem càng lúc càng nhiều, nắm tay Tần Xán nắm đến thật chặt, hắn có thể cảm giác được từng trận sát khí của Nhan Tam từ phía sau truyền đến.
Thế nhưng Tần Xán không muốn thoái nhượng, ngày đó ở trong huyện nha đã bị người hiểu lầm, nếu hôm nay còn để Nhan Tam đắc thế, vậy chính mình vẫn sớm nhận thua chạy về kinh thành luôn đi, không cần phải ở nơi này lãng phí thời gian.
Hai người vẫn tiếp tục giằng co, A Đại muốn đi qua nhặt đồ nhưng Tần Xán vẫn như trước đứng chắn trước mặt hắn, rồi sau đó mới từng chữ từng chữ không lưu lại bất kì đường sống nào, “Nhan Tam, nếu ngày hôm nay ngươi còn muốn cầm đống bạc này, vậy thì kêu người đến lấy trên người ta!”
Nhan Tam nghiêng người, chỉ dùng một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoa-tran/904326/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.