Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Xán liền lên Vân Long sơn.
Vì dùng thân thể Sầm Hi để cứu Nhan Tam, đãi ngộ Tần Xán trong Vân Long sơn so với lúc mới tới tốt hơn rất nhiều, người trong sơn trại vừa thấy hắn đều khách khách khí khí, Ngu lão đại và Vạn lão nhị cũng vậy, đi lên vài bước đã ôm lấy vai hắn, cho Tần Xán một cái ôm thật to, giống như huynh đệ đã lâu không thấy.
Nhưng Tần Xán cũng không có phúc hưởng thụ phần nhiệt tình này, bả vai bị nắm đều nghe tiếng xương vang khanh khách, đau đến thiếu chút nữa băng hà.
“Tần huynh đệ, ngươi xuống núi sao không nói với chúng ta một câu, cứ như vậy không lời nào đã đi, ngươi không xem chúng ta như người nhà?”
Tần Xán thầm oán trong lòng, ai không nói một tiếng đã đi? Còn không phải bảo bối huynh đệ của các ngươi đánh ta hôn mê rồi quăng xuống núi! Bất quá có chuyện cầu người, món nợ này có thể ghi lại, dù sao sống chung cùng Nhan Tam, món này cũng không tồi.
Thế là Tần Xán cũng không hàn huyên dài dòng, vào thẳng chủ đề, “Lần này bản quan đến đây, là muốn hướng sơn trại mượn vài nhân thủ.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Hai vị đương gia cũng biết, huyện nha hoang phế từ lâu, bộ khoái nha dịch đã sớm đi sạch, nay bản quan nhậm chức, ngay cả một người thủ hạ sai sử cũng không có, chớ nói phá án, ngay cả chống đỡ một chút cũng khó khăn……”
Ở mặt ngoài là nói như thế, chủ ý chính của Tần Xán là, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoa-tran/245877/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.