Trường kiếm thoáng như sấm sét, nhanh đến mức khiến người ta khôngthấy rõ ánh kiếm. Cô gái tĩnh lặng đứng một bên, nhìn thanh kiếm củachính mình từng nhát từng nhát chém xuống máu thịt người trước mặt rasao.
Nam tử trước mặt quỳ thẳng tắp, tất cả mọi người xung quanh đứngthẳng người, bắt đầu có vài động tác nhỏ, Thanh Hoa lập tức giơ tay lên, tạo thành tư thế “Ngừng”.
Quân Tử Thiều lẳng lặng nhìn hắn, dòng máu tung tóe, sắc mặt trắng bệnh, môi mỏng mím chặt vì đau đớn.
Nàng cảm thấy trái tim dường như đã không còn cách nào để tiếp tụcnhịp đập của nó. Mỗi một kiếm đâm xuống, giống như không phải đâm đếnthân thể của người kia, mà là đâm vào lòng nàng; mỗi một kiếm rút ra,thứ phun trào dường như không phải là máu tươi, mà là chuyện cũ rõ ràngrành mạch.
Kỳ thực nàng không hà tất phải thật sự hận hắn, kỳ thực nàng không hà tất phải khăng khăng oán giận thiên địa này.
Đêm trước khi phụ thân bị hành hình, người nói với nàng, đừng nghĩđến việc báo thù, đây là do người tự nguyện, cho dù Thiên đế không nhưthế, Thanh Hoa không như thế, người cũng sẽ tự nguyện, cũng sẽ cam tâm.
Lúc ra khỏi hồng hoang, người mẫu thân của nàng luôn cố chấp là thế,nhưng cũng nói với nàng, đừng trở về nữa, hãy sống thật tốt.
Hồng hoang hai vạn năm, Vô Phương giới năm vạn năm, nàng vượt quatrong gươm đao và máu, những chuyện quá khứ dường như từ lâu đã khôngcòn trọng yếu. Chẳng qua là chấp niệm, chẳng qua là không cam lòng,chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoa-de-quan/2499546/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.