Biên tập: B3
Tháng mười hai, mùa đông giá rét.
Hôm nay là lễ giáng sinh.
Asato Seka ăn mặc kín mít như một cái bánh chưng, khó khăn di chuyển trên đường tan học.
Trong tay cô cầm một cái hộp nho nhỏ.
Mấy ngày trước mới có một trận tuyết rơi, đường xá không dễ đi chút nào.
Bốn phía đều bao phủ một màu tuyết trắng hiu quạnh, có mấy con bướm phe phẩy đôi cánh bay lượn khắp nơi trên không trung, cẩn thận tránh né mọi người, giống như là đang tìm kiếm điều gì.
Cánh của chúng đều là một màu đỏ xinh đẹp, bị từng bông tuyết trắng bám vào trông càng nổi bật, giống như là những giọt máu đỏ tươi.
Chỉ có Asato Seka là có thể nhìn thấy bọn chúng, cô đã quá quen với việc này.
“Haizz, xung quanh đây lại có người gặp xui xẻo rồi.”
Seka hà hơi vào đôi bàn tay lạnh như băng, vội vã chạy qua.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy những con bướm màu đỏ là khi cô còn bé, khi đang tham dự một lễ tang của người bà con xa.
Xung quanh linh đường đặt thi hài là rất nhiều con bướm xinh đẹp cánh đỏ như máu.
Bọn chúng mềm mại không giống như sinh vật của thế giới này, từng con lại từng con tan chảy khỏi làn da của người chết.
“Mẹ, trên người chú đó rơi ra thật nhiều bướm.” Cô kéo vạt áo mẹ.
“Con nít đừng nói bậy bạ.”
Người lớn chính là không bao giờ tin vào lời của trẻ con như vậy đấy.
Seka tò mò đi tới, muốn giơ tay bắt lấy một con bướm để chứng minh với mẹ.
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hanh-dang/40102/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.