Biên tập: B3
Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Bùn đất trong sân bị nướng đến khô cằn, cỏ dại héo rũ trên mặt đất.
Bà cụ nheo mắt nhìn về phía mặt trời.
Nhân dịp trời đẹp, đi phơi cá khô thôi.
Đầu ngón tay thô ráp nhặt từng con cá trắng (*) ra khỏi mẹt, trải đều trên hành lang.
(*) Bê: Cá trắng (Anabarilius) là một loài cá chép, sống chủ yếu ở Trung Quốc.
0305141105-0
Bà rất già, làm việc cả một đời nên đầu ngón tay bà mọc lên một tầng chai dày.
Không biết có con mèo mun nhà ai đột nhiên nhảy ra từ bụi cỏ.
Nó đi thẳng tới trước mặt bà cụ, dè dặt đánh giá bà.
Nó gầy quắt, hai con mắt loé lên ánh sáng xanh.
Nhưng nhìn không hề thấy hung ác.
Bà cụ nhìn nó.
“Muốn ăn cá trắng hả?”
Giọng bà cụ già nua khàn khàn.
Mèo mun đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thật lâu sau.
“Được nhận tấm lòng, tôi sẽ không khách sáo.”
Đó là một giọng nam giới, nghe thô ráp, nhưng cũng rất lễ độ.
“Ừ, xin cứ tự nhiên.”
Bà cụ híp mắt nhìn mớ cá trắng kia, dường như không hề thấy kinh ngạc trước việc mèo mun biết nói chuyện.
Bà đã quá già rồi.
Già đến nỗi quên cả kinh ngạc.
Có vẻ như đã rất lâu rồi mèo mun chưa ăn thứ gì, nó ăn hết một phần ba chỗ cá khô.
“Ồ, không sao đâu, một mình ta cũng không ăn được nhiều như vậy.”
Bà cụ thấy mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hanh-dang/2840167/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.