Người thanh niên nói xong, nặng nề thở một hơi. Anh ta ho khan, sắc mặt xám xịt như tro.
"Nhưng tức giận không thể thay cơm ăn, cậu trai trẻ."
Một lính đánh thuê lớn tuổi không đánh lòng nhìn anh ta nói.
"Cậu nói pháp luật với chúng, chúng dùng nắm tay nói với cậu. Nắm tay của chúng to, cậu có thể làm thế nào? Chúng ta đều ở đây, nhưng chẳng phải chúng vẫn không quan tâm, vì sao? Bởi vì căn bản chúng không sợ chúng ta."
"Cho dù muốn công thành, nhưng chúng ta đánh vào nổi sao?" Một người khác cũng nói.
"Đừng quên thực tế, đừng quên quân đội trong tay tên khốn kiếp kia."
Người thanh niên mặc áo khoác xanh xám cắn chặt răng, không cách nào trả lời.
Đúng lúc này, đám đông chợt có tiếng xôn xao. Tất cả mọi người sửng sốt, các đoàn trưởng lính đánh thuê lập tức cánh giác quát:
"Làm gì vậy? Ồn cái gì mà ồn!"
"Sếp, trên tường thành như có thêm người. Chúng có tiếp viện!" Lính đánh thuê gần cửa thành lập tức cao giọng báo cáo.
Mọi người nghe trả lời liền chau mày.
Còn có tiếp viện?
Khó trách không sợ.
...
Thực tế, khi Roscoe dẫn lính lên tường thành, nhìn thấy người đông nghìn nghịt cách cửa thành không xa — nên giờ khắc này nhìn từ trên tường thành xuống, cả bình nguyên ngoài thành đều là ánh sáng lửa trại lốm đốm. Bên cạnh lửa trại đầy bóng người lấp ló, không thể đếm nổi rốt cuộc có bao nhiêu lính đánh thuê hoặc là mạo hiểm gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-guom-ho-phach/2135177/quyen-2-chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.