"Thưa ngài, đối phương đã rời khỏi lâu đài, có nên dứt khoát xử chúng —"
Người nọ hạ giọng:
"Tuy rằng là Tử tước, chẳng qua gia tộc của chúng cũng không thể duỗi tay tới tận phương nam xa xôi — nếu thuộc hạ nhớ không lầm, tên kia có thể tới từ Barta, đó là nơi xa nhất ở biên giới phía nam vương quốc."
"Ngu xuẩn!"
Tuy Nam tước Grudin đang trong cơn giận dữ, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Y thóa mạ một câu, hừ lạnh nói:
"Phái ai đi? Tên kia ít nhất cũng có thực lực Hoàng Kim, ngươi không nghe bộ xương kia nói sao? Ả tóc đỏ bên cạnh hắn chỉ sợ cũng có thực lực như vậy, ngươi chê ta chưa đủ nhiều phiền phức sao?"
"Ngài Nam tước, là do thuộc hạ cân nhắc không chu toàn."
"Nếu không thì khóa cửa thành, nhốt chúng trong này là được."
Một nam sủng khác dè dặt hỏi.
Grudin nghe xong liền hít một hơi, đạp ngã tên kia xuống, mắng:
"Ngươi là thằng óc lợn hả, ai mà nhốt được chúng? Nếu không ta phái ngươi đi?"
Nam sủng kia kêu thảm, lại vội vàng đứng dậy, mặt trắng bệch lắc đầu. Tuy gã không biết thực lực Hoàng Kim là tiêu chuẩn nào, nhưng cũng biết mình đi chắc chắn là chết.
"Vậy mời bộ xương kia xuất mã là được, không phải chúng ta đã ký hiệp ước đồng minh sao?"
Nam sủng đứng cạnh Nam tước Grudin vui sướng khi thấy người gặp họa, càng kính cẩn đáp.
Nhưng Nam tước Grudin cũng lạnh lùng lắc lắc đầu, khinh thường nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-guom-ho-phach/2135170/quyen-2-chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.