"Công chúa điện hạ, kẻ địch nhiều lắm, xin hãy tạm lánh đi."
Bên ngoài vang lên tiếng cầu khẩn của tước sĩ Begnin, giọng nói vội vã, có vẻ tình thế không lạc quan — tên nỏ bằng thép cứng bắn vào tấm thép trên vách xe ngựa, bùm bùm chấn động — kẻ ám sát khắp bốn phương tám hướng từ trong rừng xuất hiện. Cho dù là bản thân công chúa Griffeyin cũng không đoán được, trong lãnh địa Graf của mình mà lại phải nghênh đón cuộc ám sát nguy hiểm nhất.
Thiếu nữ mím môi, con mắt màu bạc nhìn thẳng phía trước, đáp:
"Không cần, ta ở nơi này chờ kỵ sĩ của ta tới."
"Điện hạ —"
"Begnin."
"Vâng."
"Không có gì, cám ơn ngươi." Thiếu nữ bình thản nói.
Giọng nói bên ngoài xe ngựa lập tức ngừng lại. Người thanh niên quay đầu, bàn tay đặt trên đốc kiếm, chỉ còn lại dũng khí vô cùng vô tận trong ngực.
Thiếu nữ bán tinh linh trước sau như một mặc bộ váy công chúa màu trắng bạc mà nàng thích nhất. Nàng đặt hai tay trên đầu gối, dù trong thời khắc này — dáng ngồi của thiếu nữ cũng đoan chính hơn cả tiểu thư quý tộc tỉ mỉ nhất. Mỗi chi tiết lễ nghi hoàng gia trên người cô công chúa cả của Erewhon đều bộc lộ sự uy nghiêm của gia tộc cổ xưa, cho dù ở trong mắt quý tộc hà khắc nhất, nàng cũng là hòn ngọc quý lộng lẫy nhất trên vương miện Erewhon.
Trong mắt công chúa điện hạ, người thừa kế vương vị duy nhất Erewhon ngồi ở phía đối diện trong toa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-guom-ho-phach/2135159/quyen-2-chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.