Nàng không yên lòng suy nghĩ một lúc, lại ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt nâu nhạt trầm lắng giống như đá quý. Nữ kỵ sĩ giơ tay trái, do dự một lát rồi lấy chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay trái xuống: "Burlando, mang theo chiến nhẫn này đi. Đi bên ngoài, anh càng cần thứ này hơn tôi."
Burlando ngạc nhiên. Hắn nhìn chiếc nhẫn quả cầu lửa, viên ruby rạng rỡ dưới ánh nến lung linh.
Hắn nhìn nhìn lại Freya, người sau hơi nghiêng mặt đi, nói: "Chiếc nhẫn này vốn thuộc về anh. Tôi, tôi… chẳng qua chỉ mượn tạm thôi, anh quên rồi sao?"
Người chế rượu luôn nói chuyện phiếm với hắn ban nãy đứng lên, vỗ vỗ vai chàng trai, cười nói: "Tiểu nhị, xem ra cậu có ít phiền toái. Tôi đi trước, lát nữa lại đàm luận với cậu về chén rượu trong truyền thuyết kia." Nói xong, đối phương thức thời cầm theo chén rượu sang bên kia quầy, đánh chuyện với vài lính đánh thuê đang say quắc cần câu.
Thiếu nữ kỵ sĩ tóc đuôi ngựa thấy vậy liền mím môi, không nói ra câu gì nữa.
Burlando lắc đầu, mỉm cười, chẳng qua nụ cười bình thản của hắn lại không giấu được lo lắng trong lòng. Hắn nhìn Freya, một lần nữa lại cảm thấy từ tâm khảm sức nặng của hai chữ bạn bè này. Vốn hắn chỉ để lại một lời nhắn cho Freya, có điều không ngờ sau khi cô gái nông thôn Bucce bướng bỉnh gặp Roman xong lại nhất quyết muốn gặp mặt hắn.
Đương nhiên hắn biết nàng không chỉ tới đưa nhẫn, mà còn ẩn chứa sự quan tâm thân thiết dưới hành động ấy.
Nội tâm Freya lúc này loạn như ma, nàng cấu tay. Lúc trước nghe thấy tin Burlando và những người khác phải đi, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ — cho dù không đầu không đuôi chạy đến, cũng chỉ muốn gặp mọi người một lần — cảm giác này giống như một đứa trẻ không muốn cách xa người lớn vậy.
Tỉnh táo lại, liền cảm thấy da mặt nóng lên.
Nàng vẫn luôn cân nhắc một vấn đề. Nàng phải một mình đi tới học viện hoàng gia Erewhon, rời khỏi mọi người, càng rời khỏi Burlando, liệu một mình nàng thực sự có thể làm được chuyện mà Burlando nói với nàng không? Có được năng lực bảo vệ nhóc Fenice, bảo vệ mọi người không?
Freya cảm thấy lòng mình tràn ngập bàng hoàng, bất an và sự hoài nghi đối với tương lai bất định. Burlando giống như cọng rơm cứu mạng của nàng, nhưng chuyện tới trước mắt, nàng lại không dám vươn tay tới nắm chặt đối phương.
Nữ kỵ sĩ nhìn chằm chằm vào mép áo Burlando, giật mình.
Đương nhiên Burlando nhìn ra suy nghĩ của nàng, bởi vì suy của Freya quả thực như viết trên mặt nàng. Hắn mỉm cười, vươn tay nhận nhẫn. Nữ kỵ sĩ hơi sửng sốt, ngẩng đầu: "Anh, anh nhận rồi?"
"Đương nhiên, quý cô Nữ võ thần tặng nhẫn, làm sao tôi dám từ chối." Burlando cười nói. Dù sao hắn cũng biết Freya sẽ không gặp phải nguy hiểm gì trong học viện kỵ sĩ hoàng gia, mà hiện giờ hắn quả thật cần càng nhiều sức mạnh càng tốt. Nếu không phải thế, hắn tuyệt đối không nhận lại chiếc nhẫn chỉ để cho Freya an tâm.
"Nữ võ thần?"
"Ở cố hương của tôi có một câu chuyện dân gian về Nữ võ thần. Nữ võ thần trong truyền thuyết oai hùng lại thẳng thắn. Nàng cưỡi chiến mã, một tay cầm cờ đuôi én, một tay cầm trường kiếm, dẫn theo người dân của nàng đi về phía thắng lợi, bảo hộ quốc gia của nàng."
Burlando nhìn nàng, mỉm cười, trong lòng đang nghĩ tới một câu chuyện về Nữ võ thần khác.
Vào lúc cuối của kỷ thứ nhất đầy mưa gió mịt mùng tại Wanze, nữ sĩ đang nhìn mỗi bộ hạ của mình bằng đôi mắt nâu nhạt rạng rỡ. Burlando nhớ được, bối cảnh lúc đó là bầu trời tăm tối phía trên lâu đài Magerl, lá cờ rách nát của quân đoàn Chữ Thập Bạc rũ xuống cán trường mâu — mà vị nữ tướng quân kia đang cưỡi trên con ngựa yêu quý của nàng — Ngân Sa. Nàng thấp hơn rất nhiều chiến sĩ — cũng không cao hơn Freya hiện tại bao nhiêu.
Ngày đó nàng vẫn còn giữ lại mái tóc đuôi ngựa thật dài buộc sau đầu từ lúc còn ở Bucce. Chiếc đuôi ngựa màu rám nắng kia khiến người ta cảm thấy thân thiết trên chiến trường, đằng sau đó là đại biểu cho một cái tên để mọi người có thể yên tâm dựa vào, bởi vì đó là Freya, người thủ hộ Erewhon, Nữ võ thần.
Lúc đó Freya cúi đầu nhìn mỗi cá nhân bọn hắn, thúc con ngựa yêu quý khoác chiến bào màu bạc chậm rãi đi qua trước mặt mỗi người bọn hắn.
Bầu trời đổ hạt mưa nhỏ.
Bộ hạ duy nhất của nàng chẳng qua là hơn trăm học viên của học viện kỵ sĩ hoàng gia. Trong đó có rất nhiều con dòng cháu dõi của quý tộc lớn, một số sau này thậm chí trở thành kẻ địch khó giải quyết nhất của họ. Thế nhưng vào thời điểm đó, họ đều đi theo sau lưng nữ kỵ sĩ. Một đội kỵ sĩ mặc chiến bào màu trắng đi theo nàng, xuất hiện trong mắt đám tàn binh bại tướng bọn hắn.
Khi uể oải, tuyệt vọng và nghèo túng bao phủ cõi lòng bọn hắn, mỗi người chơi như hắn đều mất đi tin tưởng. Erewhon xong rồi, quốc gia tàn tạ này căn bản không phải đối thủ của Madala đang cường thịnh. Bọn họ hối hận, lắc đầu thở dài vì sao mình lại chọn sinh ra trong một quốc gia như thế này. Không có hi vọng, không có ngày mai, chỉ có thất bại và khuất nhục.
Nhưng khi những kỵ sĩ trẻ tuổi xuất hiện, giống như một ánh sáng tinh khiết, như một thanh kiếm sắc chậm rãi vạch phá mây đen nặng nề.
Cả đời Burlando cũng sẽ không quên tình cảnh kia — câu đầu tiên mà nữ tướng quân nói là: "Binh sĩ, xin hãy quay đầu, cùng tôi xông lên, chúng ta đi đánh bại Madala —"
"Xin hãy thứ cho tôi không thể cảm nhận được sự rét lạnh, đói khát, sợ hãi và đau khổ, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy trên mọi người sự nghèo túng cùng cực. Sự nghèo túng này, tôi cảm động lây. Bởi vì, giờ khắc này, tổ quốc của chúng ta, đã thất bại. Chúng ta lui về phía sau, lũ vong linh sẽ càn quét quê hương chúng ta. Chúng ta là kẻ thất bại, cho dù ngụy biện thế nào đi nữa."
"Chúng ta không cách nào lựa chọn hết thảy. Sự uể oải này khiến chúng ta khó thở, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể làm tới bước này thôi sao? Các binh sĩ? Không, xin hãy quay lại, ít nhất chúng ta còn có một cơ hội. Để tôi mang mọi người cùng đi chiến đấu một lần nữa."
"Xin hãy tin tưởng tôi."
Nàng đặt tay lên ngực mình.
"Tôi nguyện kề vai tác chiến với mọi người."
"Tôi nguyện gánh vác tất cả mọi trách nhiệm."
"Theo sau tôi, để tôi chết phía trước mọi người, để tôi dùng lời hứa này đổi lấy lòng dũng cảm của nam nhi —"
Đó lần đầu tiên đóa hoa bách hợp màu bạc tỏa sáng lóng lánh trên chiến trường. Huyền thoại về Nữ võ thần từ đây được soạn thành áng thơ cảm động vô số người chơi ở Erewhon. Nói tới vị thủ hộ Erewhon này, có lẽ người chơi sẽ khắc sâu cái tên ấy vào trí nhớ hơn phần lớn những NPC khác.
Bởi vì nàng đưa họ bước ra khỏi vận mệnh thất bại, cho họ vinh quang, làm cái tên Erewhon trở thành một niềm kiêu ngạo. Nàng là lá cờ của họ, là nguồn gốc tự hào của người chơi Erewhon. Họ nguyện vì nàng mà chiến, bởi mỗi cá nhân họ đều bằng lòng chiến đấu vì vinh dự bản thân.
Hành khúc Erewhon do một người chơi phổ thông không có danh tiếng soạn ra, nhưng đã được vô số người truyền nhau — chúng ta là người Erewhon kiêu ngạo.
Dẫu cho thất bại, cũng quyết không cúi thấp đầu.
Gan dạ của chúng ta, được khắc trên đao kiếm.
Tín niệm của chúng ta, là chiến kỳ bảo vệ chúng ta.
Máu người Erewhon, chảy xuôi trên con đường tiến bước.
Điều ta hướng tới — có một ngày, lá cờ ngân bách hợp lại được giơ lên.
Điều ta hướng tới — là tín ngưỡng Erewhon mãi không đoạn tuyệt.
Khi ta chết đi, thanh âm linh hồn chúng ta vẫn quanh quẩn.
Quanh quẩn trên mảnh đất này.
Kể rõ rằng — đây là mảnh đất quê hương yêu dấu của chúng ta.
Burlando cúi đầu, dụi dụi mắt. Khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy Freya cúi đầu nhỏ giọng nói với hắn: "Tôi làm sao có thể làm được chuyện giống như nhân vật truyền thuyết. Burlando, tôi chỉ là một cô gái ngốc nghếch, chẳng qua muốn tận lực mà thôi."
Đúng vậy! Tận lực của cô, chính là nguồn gốc của huyền thoại này.
Chàng trai nhìn đối phương, hắn chính là thích sự nghiêm túc của Freya. Quản chi một chuyện cỏn con, thiếu nữ nông thôn Bucce cũng sẽ dùng toàn lực làm được tốt nhất. Có lẽ nàng không biết mình có tiềm chất ra sao, nhưng chung quy sẽ có ngày, vàng sẽ tỏa ánh sáng lấp lánh động lòng người từ bùn cát dưới đáy sông.
Hắn cười cười: "Cô cứ coi nó như giấc mơ thì được rồi."
Freya nhìn hắn một cái, gật gật đầu, lại hỏi: "Là truyền thuyết của kỵ sĩ cao nguyên sao?"
Burlando gật đầu.
Freya trầm mặc, qua một lúc lâu mới nói: "Có chuyện gì muốn nói với tôi không, Burlando?"
"Không, à khoan…" Burlando hơi do dự, mới gọi đối phương lại. Hắn nghĩ ngợi, hỏi: "Freya, cô thấy Erewhon thế nào?"
Khi Burlando nói những lời này đã cố gắng hạ thấp giọng. Thực ra ánh mắt hắn đã sớm đảo qua quán rượu, để ý xem có ai chú ý đến họ không.
"Erewhon? Thế nào?" Cô gái ngẩn người.
"Nếu so sánh quốc gia Erewhon hiện tại với một người, thì giống như một ông già bệnh tật nguy kịch sắp chết vậy đó." Burlando đáp.
Freya lập tức ngây dại.
Sau cả một quãng thời gian cho tới nay, nàng đã không còn là cô đội trưởng dân binh ngây thơ kia nữa. Tận mắt nhìn thấy sự tồi tệ của quý tộc, nàng tràn ngập sầu lo đối với các nhân vật xã hội thượng lưu nắm giữ vận mệnh quốc gia này, nhưng nàng không hiểu vấn đề do đâu.
Vốn dĩ như thế chăng?
Có lẽ nhầm lẫn ở đâu đó — nàng thiếu nữ bất an chỉ có thể tự an ủi bản thân. Trên thế giới này, có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, có lẽ tất cả rồi sẽ tốt lên, chẳng qua đây chỉ là một vòng tuần hoàn lịch sử mà thôi. Thế nhưng sâu trong lòng, nàng lại luôn muốn biết rằng, liệu có phải đó chỉ là nhận thức ngây thơ của mình đối với thế giới này hay không.
Nhưng nàng không tưởng tượng được là, câu nói đầu tiên Burlando nhắn nhủ nàng đã gạt bỏ suy nghĩ tự an ủi mình kia, chỉ để lại điều tệ hại nhất.
Trong lúc nhất thời, Freya không nói nổi một câu.
"Freya, cô hãy nghe tôi nói." Burlando cũng do dự nhiều lần mới nói ra. Hắn luôn lo rằng mình sẽ ảnh hưởng tới con đường tương lai mà Nữ Võ thần phải đi. Thế nhưng hắn vẫn hạ quyết tâm — bởi vì Freya không chỉ là Nữ võ thần kia, đó chỉ là một hình bóng trong lòng hắn — hơn cả thế, nàng chính là đồng đội, bạn bè mà hắn có thể tin cậy.
Trên thế giới này hắn không có người thân thực sự, Freya cũng mất đi cha mẹ nuôi nàng trưởng thành. So ra, hai người đều cần đối phương đỡ đần mình. Trên thực tế, từ sau hôm ở thôn Xanh đó, Burlando đã hiểu mình đã bị ràng buộc với vị Nữ võ thần này, không thể tách rời được nữa.
Giống như hai người cô đơn, yếu đuối dựa vào nhau mà đi trong bóng đêm. Burlando rất khó tưởng tượng được là nếu không có những ngày ở Bucce, hắn làm sao mới có thể kết nối với thế giới này mà không cảm thấy sự cô độc không phút nào nguôi. Với Freya lúc này cũng vậy mà thôi.
"Erewhon có lẽ không còn có thể trở về bình thản như xưa nữa, chỉ có biến đổi kịch liệt mới có thể cứu vớt quốc gia này. Đương nhiên, kịch biến cũng có khả năng khiến nó chia năm xẻ bảy, nhưng mỗi cá nhân chúng ta sinh ra trong thời đại này, đều chỉ có thể cố sức vãn hồi nó. Tôi không biết có bao người nhìn thấu điều này, cũng không biết có bao người có thể hiểu ý tôi nói, nhưng Freya, cô hiểu chứ?"
Nữ kỵ sĩ kinh ngạc nhìn hắn, lại gật gật đầu theo bản năng.
"Hiện giờ cô đã biết vì sao tôi phải cho cô đi học viện kỵ sĩ hoàng gia chưa?"
"Nhưng tôi..."
"Freya, làm hết sức."
"Tuy tôi không biết có phải thật không, Burlando, tôi lại muốn tin tưởng anh." Freya hít một hơi, hơi bất an nói: "Nhưng hiện giờ trong lòng tôi loạn lắm. Tôi chỉ cảm thấy sợ hãi, mọi người ở Bucce đâu, chúng ta không có cách nào thay đổi tất cả sao?"
"Cho nên tôi cũng sẽ làm hết sức, Freya. Tôi cần cô giúp."
Thiếu nữ nhìn hắn, dừng lại nói: "Tôi… phải làm như thế nào?"
"Nếu xảy ra chuyện gì thì phải nghiêng ủng hộ về phía công chúa điện hạ. Tôi nghe nói công chúa Griffeyin vốn có hiền danh, nếu vương triều Corcovado có ai có thể dẫn dắt quốc gia này ra khỏi cảnh khốn cùng, chúng ta chỉ có thể tin tưởng cô ấy." Burlando suy nghĩ, đáp: "Ở học viện kỵ sĩ hoàng gia, tôi rằng cô sẽ gặp được cô ấy."
"Burlando, vì sao anh biết nhiều như vậy ?" Freya không nhịn được hỏi: "Anh đang đùa tôi đúng không?"
"Tôi cũng muốn lắm, nhưng khi cô bất giác thành người chơi cờ, dù cô có muốn hay không thì cô cũng sẽ nhìn thấy toàn cục. Sau này cô sẽ hiểu, Freya." Burlando cười cười: "Không cần lo lắng quá. Chúng ta còn gặp lại nhau mà. Freya, chớ quên tôi đã từng nói rồi đấy, tôi sẽ đứng sau lưng cô —"
Thiếu nữ kỵ sĩ cúi đầu, suy nghĩ thoáng qua, mới nhỏ giọng nói: "Tôi hiểu. Tôi phải đi rồi."
Khi Freya nói những lời này trông thật cô đơn giống như một con chim di trú đơn bạc. Khi nàng xoay lưng đi, Burlando có cảm giác xúc động muốn gọi cô gái nông thôn Bucce này lại. Chẳng qua cuối cùng hắn vẫn nhịn được. Freya có con đường của nàng, hắn không thể ích kỷ.
Nhưng ngay lập tức, thiếu nữ ngừng lại, xoay đầu: "Burlando."
"À?"
"Tôi… xin anh hãy giúp tôi chăm sóc Roman. Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi."
Nói xong câu đó, nàng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi quán rượu, chỉ để lại một mình Burlando ngồi đó, tinh tế nghiền ngẫm ý nghĩa trong câu nói cuối cùng của nàng. Tuy vậy, chàng trai cuối cùng cũng chỉ lắc lắc đầu, nhấc ly rượu trên bàn lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]