Chương trước
Chương sau
Khi Charr nhìn thấy tấm thẻ kia liền mỉm cười, đáp : "Ngài lãnh chúa, đây chính là thẻ hệ Gió hiếm thấy. Thẻ bài hệ Gió trong bộ thẻ bài Vận mệnh rất hiếm gặp. Thẻ phép thuật hệ Gió linh hoạt hay thay đổi, giỏi về phòng thủ và phản kích, khi sử dụng thì khó nắm bắt, nhưng uy lực mạnh mẽ."

"Thôi anh cứ nói thẳng cho ta nên dùng nó thế nào luôn đi!" Burlando trợn trừng mắt.

Charr cười hắc hắc: "Ý của tấm thẻ này là, khi ngài lãnh chúa gọi tấm thẻ này ra — ngoài 1 điểm nguyên tố Gió thanh toán trong rãnh nguyên tố, còn cần thanh toán thêm ma lực của ngài — mỗi một điểm ma lực có thể gọi ra một con Nhện Gió."

Burlando ngẩn ra. Hiện giờ hắn có 2,9 năng cấp ý chí, 15 điểm ma lực, chẳng phải mỗi lần thanh toán là hắn có thể gọi ra mười lăm con Nhện Gió cấp 5?

Nhưng Charr còn chưa nói xong, tiếp tục nói: "Nhện Gió khi chết sẽ sinh ra lốc xoáy ma lực, mỗi lốc xoáy sẽ hấp thu một điểm ma lực trong ao ma lực của kẻ đối địch với ngài."

Burlando vừa nghe xong liền hít một hơi lạnh, đây làm gì có phải là triệu hồi nhện, rõ ràng là một đám đốt mana sống đấy. Hắn nghĩ lại, nếu sau này bản thân mình có mấy trăm điểm ma lực chẳng phải một lần có thể gọi ra cả một đội quân nhện khổng lồ?

Hơn nữa, nếu vận may của hắn tốt, thó được viên ngọc Suối nguồn ma lực trong truyền thuyết kia, vậy chẳng phải lúc nào hắn cũng có một quân đội đốt mana đáng sợ?

Hắn chép miệng, lúc đầu còn tưởng chiếc thẻ này là một khúc gân gà, hiện giờ xem ra chẳng những không phải gân gà, mà còn là một thứ sát khí đáng sợ.

Có điều hắn còn chưa hưng phấn, Balum đằng sau đã vỗ tay kêu lên: "Tốt, trò hay cuối cùng cũng bắt đầu diễn —!"

Burlando ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy thanh bảo kiếm rực rỡ ánh sáng được đặt trên đài phía dưới. Bề mặt của bảo kiếm lập lòe ánh sáng xanh lục đã chứng tỏ thuộc tính độc của nó, có điều phía bán đấu giá hiển nhiên đã đem thứ này làm một trong mấy món chủ chốt nhất — người bán đấu giá cầm kiếm lên, nói: "Đây là một thanh kiếm sắc bén do người lùn chế tạo. Bản thân nó giống như một tác phẩm nghệ thuật, giá trị xa xỉ, tự nhiên tôi không cần nhiều lời. Thế nhưng trên sự hoàn mĩ ấy, một vị thuật sĩ luyện kim kiệt xuất đã biến nó thành một thanh bảo kiếm phép thuật xuất sắc —"

"Bảo kiếm phép thuật." Ông ta lập lại.

Phòng đấu giá tĩnh như tờ.

Vật phẩm phép thuật Sáng mờ, vật phẩm phép thuật giả thực tế khi bày bán công khai đều được gọi là vật phẩm luyện kim, nhưng chỉ có bảo kiếm uy lực mạnh mẽ chân chính mới có thể được gọi là bảo kiếm phép thuật. Người bán đấu giá nói như vậy hiển nhiên đã chứng minh rằng thanh kiếm trên tay ông ta chính là một thanh bảo kiếm như thế.

Không một người mạo hiểm, lính đánh thuê hay kỵ sĩ nào không động lòng bởi vũ khí xứng tay, vì vậy những lời này không thể không khiến họ ngừng thở.

Dường như để xác minh cho lời nói của bản thân, người bán đấu giá bỗng nhiên chém ngược một nhát ra sau. Kiếm khảm vào thanh sắt sau lưng ông ta, hoa lửa văng khắp nơi. Người trong phòng đấu giá đều nghe thấy một tiếng xèo nhỏ — sau tiếng động, một lỗ hổng xuất hiện trên bề mặt kim chúc, thậm chí tại mép lỗ có dấu vết ăn mòn khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Tất cả mọi người hít một hơi, thậm chí người trong ghế lô cũng lặng ngắt như tờ.

Người bán đấu giá đặt kiếm xuống, vỗ vỗ tay: "Thanh kiếm này gọi là Mộc Tâm, giá định hai mươi lăm nghìn Tor, mỗi lần tăng giá ít nhất là 5% giá quy định."

"Hiện tại bắt đầu —"

Anditina nghe báo giá liền nhíu mày: "Có hơi cao quá không?'

Dù sao thì nàng cũng là thiên kim quý tộc, không biết một thanh vũ khí tốt có ý nghĩ gì với những người hàng năm vào sinh ra tử.

"Đương nhiên không." Balum quả quyết lắc đầu. "Nếu tôi không biết đó là tác phẩm của ngài lãnh chúa, chỉ sợ tôi cũng sẽ ra tay. Người mạo hiểm và nhóm đồng hành ngồi ở đây đều có chút tích góp, bảo kiếm phép thuật, tôi nghĩ họ sẽ không bỏ qua cơ hội này, trừ khi họ không dùng kiếm."

Giống như đáp lại lời anh ta, anh ta vừa dứt lời, người ra giá đầu tiên đã giơ biển.

Sau đó liên tục có người giơ lên bảng hiệu, thậm chí không cần người bán đấu giá cổ vũ không khí, cuộc tranh đoạt thanh kiếm này đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

Giá bán gần như đã tăng với tốc độ khiến người chóng mặt lên sáu mươi nghìn Tor, sau đó trên trường chỉ còn lại bốn, năm tiếng đáp lại.

Lão thọt chỉ nhận ra một người trong đó, lão nói cho Burlando đó là người đại diện cho phó đoàn trưởng đoàn kỵ binh Cánh Bạc.

Burlando nghĩ rằng, tốt nhất là đoàn trưởng đoàn kỵ binh Cánh Bạc cũng đến tham dự, dù sao tương lai hắn cũng sẽ phải xử lý tên tay sai của hội Vạn Vật Quy Nhất kia, không sớm thì muộn, vừa vặn trả vật về chủ cũ.

Khi hắn nghĩ như vậy, giá đã kéo lên đến bảy mươi nghìn Tor, sau đó lại có hai người rời khỏi, chỉ còn phó đoàn trưởng kỵ binh Cánh Bạc và hai quý tộc trong ghế lô ở tầng thứ nhất.

Phó đoàn trường đoàn kỵ binh Cánh Bạc nâng giá lên bảy mươi lăm nghìn Tor, ép lui đối thủ khác. Có điều đối thủ cuối cùng còn lại của y cũng không định từ bỏ. Sau quãng thời gian ngắn trầm mặc, trợ lý của người bán đấu giá lại đọc giá của người kia.

Chín mươi nghìn Tor.

"Thính phòng" chìm trong yên lặng như bị đóng băng. Mọi người lần lượt quay lại nhìn, xem trong ghế lô kia là thần thánh phương nào. Ngay cả lão thọt cũng đang đoán xem người trong đó có phải là người đại diện cho ngài Bá tước Nargin không.

"Nếu thật là lão già Nargin kia thì quân đoàn Bờm Trắng và quý tộc địa phương có tranh cãi. Thưa ngài, đây là tin tức tốt." Lão thọt nháy nháy mắt, mỉm cười nói.

Nhưng ngay sau đó, trong số những người ngồi dưới lại có một giọng nói.

Một trăm nghìn.

Đoàn người Burlando đều quay đầu sang. Khi Balum nhìn thấy người kia chợt biến sắc. Không đợi lão thọt nói, anh ta đã giành trước: "Ngài kỵ sĩ, đó là người của Tử tước Teste."

"Gã đang ở dưới đó sao?" Burlando hỏi.

"Có trời biết." Lính đánh thuê Râu Đỏ lắc đầu.

Có điều Burlando cũng chẳng quan tâm nếu thanh vũ khí này rơi vào tay kẻ địch của mình. Trong mắt mấy người Balum thì đây là một thanh kiếm tốt hiếm có, nhưng theo hắn chẳng là gì. Ở cảng tự do Ampser, giao dịch như thế gần như diễn ra mỗi ngày, chẳng qua Braggs quá mức hẻo lánh mà thôi.

Phó đoàn trưởng đoàn kỵ binh Cánh Bạc suy nghĩ một lát, cuối cùng nhấc giá lên lần cuối, nhưng cuối cùng vẫn bị người của Tử tước Teste dùng cái giá một trăm mười nghìn Tor đánh lui.

Kế tiếp, quý tộc trong ghế lô tầng một lại lên tiếng, giá một nhát kéo lên một trăm ba mươi nghìn Tor.

"Dường như không phải người đại diện của ngài Bá tước Nargin." Anditina nói.

Burlando gật gật đầu, trong lòng hơi thả lỏng. Giới hạn tâm lý của hắn là từ một trăm nghìn tới một trăm năm mươi nghìn Tor, trước mắt có thể nói là đã chiếm được kết quả khiến hắn tương đối vừa lòng. Cho dù phải thanh toán phí thủ tục, trước sau cũng có thể lấy về một trăm sáu mươi nghìn Tor, ít nhất đã dư dả để thực hiện kế hoạch.

Có điều dường như ông trời cố gắng muốn cho hắn một ngày vui mừng. Đang lúc người của Tử tước Teste nảy sinh ý muốn lui, một thợ săn mới lại gia nhập cuộc chơi.

Đối phương ra giái một trăm năm mươi lăm nghìn Tor, lần này đến cả người bán đấu giá cũng không kìm được mà buông búa, kinh dị nhìn quý tộc ở ghế lô tầng ba, nghĩ xem người ở đó có thể là ai.

Burlando đã quay sang hỏi lão thọt, nhưng lão thọt nghĩ mãi vẫn không ra nguyên do.

Quý tộc ở tầng một do dự một lúc, cân nhắc cả nửa ngày, tăng giá lên một trăm sáu mươi nghìn. Thế nhưng nhân vật thần bí trong ghế lô tầng ba lập tức báo giá, tăng lên tới một trăm bảy mươi nghìn — một trăm bảy mươi nghìn Tor.

Burlando, Anditina, Balum, Charr và lão thọt nhìn nhau. Dù một thanh bảo kiếm phép thuật có quý cũng không tới cái giá này.

Thật lâu sau không có người lên tiếng.

Không chỉ người tham dự đấu giá, cả người dưới "Thính phòng" cũng tĩnh lặng.

Người bán đấu giá hít một hơi, sau đó mới có phản ứng. Ông ta run run rẩy rẩy nhấc búa, gõ ba tiếng vang dội, cuộc diễn xuất khiến người ta rùng mình này mới hạ màn trước sự nghi hoặc của mọi người.

Trước đó đã xảy ra chuyện gì?

"Một trăm bảy mươi nghìn?" Balum vỗ mặt lão thọt. "Này thọt, ngươi đã từng gặp người có nhiều tiền như vậy chưa?"

Cho dù lão thọt tự xưng là người có kiến thức rộng rãi thì lúc này cũng có cảm giác không thực. Tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên lão chứng kiến cuộc mua bán lên tới mấy trăm nghìn Tor, nhưng từng đó tiền đều không liên quan gì tới lão. Còn lần này, số tiền đó nhiều ít gì cũng có chút liên hệ với lão.

Một chút liên quan đó đã khiến lão gian thương của hẻm Tiêu Đen phải líu cả lưỡi. Phải biết rằng, lão làm nghề cho vay nặng lãi đã hai ba mươi năm, tích lũy cũng chỉ mới mấy chục nghìn Tor mà thôi.

Anditina lại càng bấu chặt quần áo mình, cố sức giữ cho thần sắc không quá khiếp sợ. Có điều, cô gái quý tộc nghìn vàng này lại có biểu hiện quái lạ cực kỳ, khiến Charr cũng phải phì cười.

Khi Burlando nhìn sang Roman bé bỏng, tiểu thư thương nhân lại rất vui vẻ. Nàng hưng phấn vung vẩy quyển sổ nhỏ và nói: "Burlando, chúng ta có tiền vốn rồi."

Burlando mỉm cười.

Phía bên kia, dường như người bán đấu giá có ý chấm dứt trận tranh đoạt khiến lòng người kích động này lại. Thanh kiếm Mộc Tâm của Burlando vừa mới được hạ xuống, vật được đưa lên kệ lại khiến mọi người bên trong ngừng thở.

"Hỏa chủng!"

"Trời ơi, hỏa chủng!"

"Có người bán đấu giá hỏa chủng!"

Tiếng kinh hô vang vang trong phòng đấu giá trống trải.

Burlando quay đầu lại, nói với Charr: "Đây mới là trò hay trong lần bán đấu giá này, đáng tiếc, bằng không Mộc Tâm của chúng ta thật có thể trở thành vật bao cuối."

Charr gật gật đầu.

Thế nhưng Burlando nói vậy chẳng phải cảm thấy tiếc vì việc nhỏ này, hắn lại nói: "Mỗi viên hỏa chủng tại Erewhon đều là sản vật của Viêm thánh điện, giáo phải Xavier công khai bày bán ra như thế này xem ra là vì phải xoay sở tiền nong đây. Chẳng qua người ta đều biết người của giáo phái Xavier đều nghiêng về phía vương thất, không biết lúc này vương thất có hành động gì mà lại cần dùng cách này đi kiếm tiền —"

Charr suy nghĩ, đáp: "Không chừng có liên quan tới trận chiến tranh này?"

Burlando trầm tư, nhưng trong trí nhớ của hắn không có ghi chép tương quan. Hắn gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó nhìn lên, cảm thấy không khí chung quanh nghiễm nhiên đã thay đổi.

Cảm giác căng thẳng lan tràn khắp bốn phía. Cảm thấy biến hóa này, hắn nghĩ — xem ra người nào đó đã sớm nhận được tin mà chuẩn bị trước.

"Chúng ta có tham gia không?" Anditina ở phía sau hỏi.

Burlando suy nghĩ, quyết định không tham gia trò chơi cá lớn nuốt cá bé này. Ít nhất từ tình huống trước mắt thì hơn hai trăm nghìn Tor mà hắn mới kiếm được chỉ e tuyệt đối không chiếm ưu thế trong tràng cạnh tranh này.

Hắn lắc đầu, đang muốn nói thì chợt cảm thấy ánh sáng chung quanh tối sầm lại.

"Những người này làm cái quỷ gì thế?" Balum mắng mỏ.

Burlando và lão thọt lại thấy sắc mặt của người bán đấu giá dưới đài chợt biến đổi.

Có vấn đề!

Chàng trai và lão thương nhân tim đen đồng thời vươn tay tới vũ khí gần nhất — sau đó không chút điềm báo, đuốc trên bốn vách tường chợt tắt, bốn phía đột nhiên chìm vào bóng tối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.