"Kỵ sĩ khiêu chiến?"
Thiếu nữ tóc bạc đặt tách trà xuống, nhịn không được cười cười. Thiệt thòi tên kỵ sĩ đen kia đã nghĩ ra chiêu kéo dài thời gian như vậy, chẳng qua là nàng cũng thở dài một hơi. Vị công chúa ngoảnh đầu đi, nhìn ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ mà ngẩn người.
Đôi mắt nàng nhìn theo tro bụi lơ lửng trong ánh nắng tà tà chiếu qua cửa sổ cao cao, trong con mắt màu bạc xám lóe lên sự sầu lo — vì kết quả chiến tranh tình nguyện buông bỏ vinh dự bản thân, thậm chí từ bỏ tôn nghiêm kỵ sĩ của mình. Là vì hoa hồng đen Bramando nở rộ hay sao? Nhưng mảnh đất chiến loạn suốt trăm nghìn năm qua còn có gì có thể tụ tập lòng người, hay là trong vương quốc bóng đêm phía đối diện kia đang phát sinh sự thay đổi nào đó mà không muốn người hay biết.
Thiếu nữ cũng không thể đoán được rằng sự phỏng đoán ngẫu nhiên của mình lại trở thành hiện thực. Nàng quay đầu lại, nhất thời cùng với Orvail nhìn nhau, không nói lời nào.
"Tổ tiên chung của người Erewhon, hiền quân Ecques, đã dẫn dắt nhân dân độc lập ra khỏi Kruz là vì phản kháng sự bóc lột không có điểm dừng của Đế quốc đối với vùng đất phương nam. Gốc rễ lập quốc của chúng ta đến từ chính sự tham lam và ngạo mạn của các quý tộc Đế quốc." Công chúa nhẹ giọng nói: "Nhưng cho tới nay, các quý tộc trong chúng ta cũng đã trở nên tham lam và ngạo mạn. Phải chăng chúng ta đã mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-guom-ho-phach/2135046/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.