Đại địa rộng lớn ngủ say trong bóng tối, vạn vật không tiếng động, yên tĩnh như đang thương tiếc mảnh đất mất đi linh hồn này. Tinh không treo ngược, sao băng lướt qua nửa bầu trời đỏ tía, chợt lóe mà qua, phảng phất tượng trưng cho những cái tên nhất thời lóng lánh trong dòng sông dài lịch sử.
Brayson đứng sừng sững giữa gió đêm rét lạnh, từng mệnh lệnh thoát ra từ miệng hắn, Đội phòng vệ rong ruổi trong phế tích thôn Xanh, tiêu diệt kẻ địch còn sót lại, hết thảy vong linh đều phải tinh lọc, hết thảy.
Phó đội phòng vệ trẻ tuổi cảm thấy chỉ có làm như vậy mới khiến mình dễ chịu hơn một tí.
Hắn nhìn thời gian, còn có nửa giờ.
Zeto nhìn một màn này xa xa, quơ quơ bầu rượu thủy tinh trong tay, huých người trẻ tuổi bên cạnh nói: “Này, cậu tên là Essen phải không?”
Essen hơi ngẩn ra.
“Tôi là Zeto, muốn một chút không?” Anh ta giơ lên bầu rượu: “Làm từ nước hồ Trong Vắt thuần khiết, tôi và Lains đã tìm được trong một hầm rượu. Đáng tiếc, sau lần chiến tranh này không biết còn có thể được uống nó nữa không...”
Anh ta ngừng một chốc.
“Cậu biết không, tôi trước kia có một lý tưởng, tôi muốn trở thành một tay thám báo xuất sắc nhất.”
“Nhưng hiện tại tôi có chút hối hận.”
Essen cảm thấy người này cực kỳ cổ quái, bất quá cậu cũng sinh ra một tia tò mò vì sao đối phương hối hận. Một người không thể vô duyên vô cớ hối hận đi?
“Vì sao?” Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-guom-ho-phach/2134990/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.