Chương trước
Chương sau
Khai mở tu chân đạp phá thần giới, chúng tiên bất giác tay nắm chặt lại mắt trở nên cồng nhiệt. Cả khoảng sân bỗng chốc có một khí thế hừng hực.
Ở đây ai ai chẳng là nhân trung chi long, không là văn thần cũng là võ tướng lừng lẫy cổ kim. Cái tư tưởng đã ăn sâu vào tư tưởng mỗi người không ít người ở đây trên mình đền có hình xăm "nghĩa dĩ quyên khu, hình vu báo quốc" mỗi nam tử đại Việt từ xưa đến nay đều được dạy rằng " nam nhi đại Việt. Trước bảo vệ gia hương, sau mở mang bờ cõi.". Có thể thấy đây là một vinh dự lớn lao cỡ nào.Chúng tiên đồng loại quỳ gối xin đi,
Long quân nhìn xuống từng khuôn mặt chúng tiên ngẫm nghĩ rồi nói:
- thành hoàng, thổ địa là thần cai quản một phương nhân giới không thể đi, các táo cũng không thể, thánh mẫu, thánh nữ đi khó tránh khỏi rắc rồi, âm tào địa phủ thì phải ở lại cai quản âm giới.
Những tiên nhân nghe vậy thì lục tục đứng dậy lùi về sau tiếc nuối.
- thiên lôi phải ở lại trông coi thiên đình. Nam tào - Bắc đẩu sự vụ quấn thân. Đồng cổ, kim lão ở lại.
Lại thêm những người phải ở lại đứng dậy. Lúc này trên sân chỉ còn lại tứ bất tử, thanh niên trẻ cầm rìu khoác cung tên, nam tử tay cầm khiên giáo, người có nước da xanh và vảy cá trên người, một tráng hán người mặc giáp sắt là còn quỳ thấm thỏm.
- chử thánh ở lại, Liễu hạnh ở lại đi, sơn thánh ở lại quản lý yêu thú dưới trần. Đức thánh trần ở lại ta còn có nhiệm vụ giao.
Chử thánh, mẫu Liễu hạnh, sơn thánh, Đức thánh đứng dậy khom người lùi ra sau
- những người còn lại
Long quân chưa dứt lời thì bốn người đồng thanh hô:
- xin cha Long thành toàn.
Long quân nhìn bốn người rồi phất tay, lúc này ở sườn thần sơn phát ra những tiếng rầm rầm, một toà tháp bốn tầng cao gần bẩy trượng như bị nhấc lên bởi một bàn tay vô hình rồi bay thẳng đến khoảng trống trên sân rồi từ từ hạ xuống. Long quân nói:
- như ta đã nói số người đi không thể quá nhiều. Lần này Các con Hạ giới, hình chiếu này của ta pháp lực có hạn chỉ có thể đưa một người xuyên không những người còn lại sẽ phải vào tháp. Đây là Bảo tháp ta làm dựa theo thượng phẩm thần khí Đại Thắng Tư Thiên Bảo Tháp, là trung phẩm thần khí không gian và thời gian bên trong mỗi tầng là một khoảng không gian tách biệt, có gia tốc thời gian tỉ lệ 5,10,15,20. Sẽ có thể lưu trữ khi xuyên không nhưng sau khi các con vào đó ta sẽ phong kín cửa tháp lại để đề phòng dị số sảy ra. Với tu vi của các con khi sang bên đó có thể bị thiên địa bài xích nên ta đặt một quy tắc đó là người giữ tháp tu luyện đến một cấp bậc nào đó mới có thể mở ra mỗi tầng và người mỗi tầng có tu vi cách chủ thể hai đại cảnh giới sở dĩ như vậy là để các con các con thể thích ứng được với tu chân giới cũng như ảnh hưởng đến qua trình phát triển của bản thân. Các con hiểu chứ??
Bốn người đồng tập trung nghe kĩ những điều Long quân nói, rồi đồng thanh đáp:
- hiểu thưa cha!
Long quân gật đầu suy nghĩ rồi nói:
- các con là nhân tộc ừm cả thủy tộc nữa. Vậy ta thêm cho các con vài thần thú hỗ trợ
Ngài nói rồi chúng tiên thấy từng tiếng yêu thú gầm thét chạy lại, chằn tinh trườn mình trên những chiếc lá khô, đại bằng tinh quạt gió, thần mã hí vang chín hồng mao phấp phới, thần tượng chín ngà trên lưng có một con gà chín cựa từng bước nặng nề đi tới.
Long quân nhìn chúng thần thú:
- hai người các ngươi còn không mau ra đi
Vừa dứt lời thì một cây đại thụ nhấc những chiếc rễ cây lớn của ra khỏi mặt đất tiến đến giọng nói ồm ồm:
- Long quân đã lâu không gặp
Một dọng nữ mỵ hoặc phát ra từ một con cửu vỹ yêu hồ hoà theo:
- tưởng ngươi đã quên chúng ta rồi chứ??
Đây là hai kẻ thù của Long quân tiêu diệt khi còn ở dưới Hạ giới nhưng không biết sao giờ này lại ở đây. Đoán chắc rằng sau khi phi thăng Long quân quân đã dùng pháp lực tạo lại sự sống cho chúng.
Long quân không đáp lời chúng mà quay về phía bốn người vẫn còn đang quỳ nói:
- bây giờ phải chọn ra một chủ thể nắm giữ bảo tháp và là nhân vật chính lần này.
Bốn người nhìn cha chờ đợi. Long quân nhìn lướt qua từng người ngẫm nghĩ bỗng người dừng ánh mắt lại phái Thánh Gióng vài lần. Ở Thánh gióng có một thứ gì đó rất quen thuộc. Ông nói với Gióng:
- xung thiên trên người con phải chăng có một thứ gì đặc biệt???
Gióng ngẫm nghĩ rồi ngửa tay xuất ra viên bi mà ngựa sắt biến thành, thấy Long quân lắc đầu thì lại lại xuất ra một bụi tre nhỏ.
Bụi tre vừa ra mắt Long quân tỏa sáng ngẫm nghĩ, yêu hồ tiến lại gần ngửi ngửi với ánh mắt kì dị rồi đưa mắt nhìn long quân.
Long quân cười phá lên:
- haha trời xanh an ban, tre đằng ngà có huyết mạch Long. Hồ bạch nhớ chứ ngày xưa ta và người đánh nhau từ tây hồ đến sóc sơn ngươi cắn ta một phát, máu chảy ah.
Hồ yêu nhăn mũi:
- có gì đáng cười chứ?? Còn muốn ta cắn không??
- ngươi không hiểu, tre đằng ngà này đã hấp thụ máu huyết của ta, nó sẽ luôn tìm được vị trí của ta. Lần này có thể thành công rồi
Long quân cách không cầm lấy bụi tre, bụi tre như cảm nhận được long huyết chiếc ngọn nhỏ của nó quấn quýt lấy tay ngài như minh chứng cho lời của ông.
Long quân nhìn Thánh Gióng gật đầu:
- tốt tốt Xung Thiên ta chọn con. Đừng khiến Ta và chúng tiên thất vọng.
Nói rồi ông im lặng đợi Thánh gióng đáp lời. Chúng tiên, thú cũng nhìn về Thánh gióng chờ đợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.