Hắc Mặc, mặt đất những nơi lún thành hố sâu, những nơi các vết cắt kéo dài. đâu đó người nằm thoi thóp trên mình huyết dịch chảy dài nhuốm màu cỏ xanh, có người mỉm cười nhìn trời xanh như hình bóng cố nhân đã xa đang vẫy chào.
Tiếng trống đồng vang vọng khắp ngõ ngách, tiếng ca ngâm như vọng lại từ viễn cổ. Hắc giáp tướng quân phi phong bay trong chiều gió lộng, đôi tay như chẳng nghỉ khúc hùng ca.
Mặt đất trước mặt Gióng có những nơi bị giày xéo, dấu vết linh lực vẫn còn vương chưa tắt, nơi thiên không thi thoảng có người chú ý tới nơi này hay vô ý nhưng không thể nào ngắt đi cảm hứng của Gióng.
Những khúc ca tưởng chừng như bất tận, chuyện từ thủa khai sơ lập địa tiếng rồng thần khiếu động cả non sông, nam nhi huyết lệ nơi xa trường viễn xứ máu trộn bùn non vẫn nụ môi hồng, mỹ phụ chờ chồng hoá đá với thiên thu...
Lời ca vẫn vang, người vẫn chiến. Có người hiểu cũng có người không, nhưng lại khiến nhiệt huyết rạo rực, mắt hoả hồng quyền đầu thêm sắc bén.
Thạch Sanh những ký ức như hiện khiến sát khí mênh mông, những gót ngựa đạp lên xác dân việt, tiếng trẻ thơ bơ vơ trong đêm lạnh thấu xương, có đôi lúc hắn muốn giết hết tất cả những kẻ mang dã tâm ấy nhưng lại tự hỏi nếu làm vậy bao nhà tan cửa nát?? Chẳng phải ta lại cũng giống họ sao??
- ta rất muốn giết ngươi.
Thạch Sanh, gằn giọng mà nói như thể gặp kẻ thù sống còn.
Nghiêm Hành càng đánh càng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-giong-tai-tu-chan-gioi-xung-thien-chi-lo/1646015/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.