Chương trước
Chương sau
Hậu hoa viên phân đà Vạn Niên thương hội, sáu người ngồi bên chiếc bàn đá nhìn nhau, trong lòng có những suy nghĩ sau cuộc gặp vừa rồi.
- tứ lão, nếu một ngày ta rời Vạn Niên thì sao??
Niệm Trì đặt tách trà trên tay xuống như lơ đễnh hỏi,
Tứ lão nhìn Niệm Trì kinh nghi không thôi, điều gì khiến nàng có suy nghĩ như vậy, Bạch Lão suy nghĩ mà nói:
- tiểu thư, nếu một ngày quả thật như thế, chỉ cần đó là tâm ý của tiểu thư và tiểu thư có lý do để làm vậy thì ta ủng hộ tiểu thư, ta nghĩ bọn họ cũng như vậy.
- đúng vậy tiểu thư, chúng ta ở bên tiểu thư còn bé, phu nhân khi còn tại thế có ân đối với chúng ta, dù tiểu thư ở đâu chúng ta Sẽ đi theo tiêu thư.
- cảm ơn tứ lão.
Niệm Trì hơi cúi đầu cảm tạ, nàng đã quen thuộc với tứ lão từ khi còn nhỏ, tứ lão vốn là hộ vệ của mẫu thân nàng, từ ngày người mất đi thì tứ lão luôn ở bên chăm sóc nàng, trong thâm tâm nàng coi tứ lão như là người thân của mình vậy.
- tiểu thư, sau khi trở về tổng đà chúng ta sẽ rời khỏi tiểu thư một thời gian.
Kim lão nhìn Niệm Trì có chút không nỡ nói, tam lão cũng cùng chung nỗi niềm, có lo lắng, áy náy vì từ trước giờ họ chưa từng rời đi mà không có ai ở lại bên cạnh tiểu thư cả.
Niệm Trì nghi hoặc hỏi:
- tứ lão có chuyện gì cứ noi.
- tiểu thư, nhận được sự chỉ điểm của Thạch tiền bối, chúng ta quyết đinh bước ra một bước này, nếu thành công thì là chuyện tốt còn không thì khó nói nhưng chúng ta quyết một lần.
- đây là chuyện tốt, tứ lão không phải suy nghĩ cho ta, lúc nào đi nói với ta một tiếng là được.
- vâng tiểu thư, tiểu thư nghỉ sớm đi
Tứ lão như thả được một gánh tâm tư, liền từ biệt rồi biến mất trong màn đêm, họ cần trở về xắp xếp lại những Thông tin nhận được từ Thạch Sanh để định hướng bước đi của mình.
Nhị nữ nhìn tứ lão rời đi, họ biết đây là quyết định của tứ lão nhưng một bước này muốn bước qua thì không phải dễ dàng, không ai biết trước được điều gì sẽ đến, chỉ có thể hy vọng tứ lão sẽ thành công mà thôi.
- Tiểu Lan..
- Tiểu thư..
- muội có chuyện gì muốn nói sao??
- ách... Muội Không có gì, tiểu thư có gì phân phó xin cứ nói.
Niệm Trì lườm lườm nhìn Bạch Lan khiến Bạch Lan trở nên ngượng ngùng không thôi.
- hừ.. Rõ ràng có chuyện dấu ta
- không có... Thật sự không có...
- được rồi! Coi như vậy đi.
- tiểu thư có chuyện gì nào?? Hay tiểu thư phải lòng công tử nhà người ta rồi??
- ta không giống ai kia mới lần đầu đã sờ mó gì mà mát lạnh với rắn chắc đâu này.
- tiểu thư...người còn ghẹo nữa thì ta mặc kệ tiêu thư đấy.
Bạch Lan giãy nảy, dậm chân toan đứng dậy rời đi, Niệm Trì cười thích thú giữ nàng lại nói:
- đừng nói chuyện thật nè.
Bạch Lan phụng phịu ngồi xuống ánh mắt nghi ngờ nhìn niệm trì.
- Tiểu lan, ta muốn muội ở lại thành Lam Nhiên này giúp ta một số việc.
- tiểu thư không muốn muội ở cạnh tiểu thư nữa sao?? Hix hix...
- không phải thế, vì chuyện này quan hệ không nhỏ nên ta phải cử người ta tin tưởng thực hiện, muội cũng thấy đấy tứ lão có việc trong người, giờ ta chút còn có muội ah.
Niệm Trì nhìn Bạch Lan đầy tin tưởng, hai nàng lớn lên cùng nhau từ nhỏ tình thân như tỷ muội, nếu nói người mà nàng tin tưởng ở Vạn Niên thì chỉ có tứ lão với Bạch Lan mà thôi.
- tiểu thư không biết là chuyện gì??
- ta muốn muội ở lại quản lý phân đà Vạn Niên ở Lam Nhiên này.
- tiểu thư, phân đà này tiểu Lan thấy cũng không có gì khiến Tiểu thư quý trọng đi.
Bạch Lan không tin tưởng lắm, tuy nói lần đấu giá này có chút thành công nhưng phân Đà ở đây chưa đến mức phải đặt lên tầm chú trọng ah.
- muội nói đúng ta muốn nàng quản lý phân Đà này chỉ là thứ yếu, quan trọng ta muốn nàng để tâm giúp đỡ một thương hội đó là Thiên Việt thương hội  và hỗ trợ Việt Tông một chút nhưng nhớ giữ bí mật đừng để người khác biết là được.
- tiểu thư, Thiên Việt Việt Tông này?? Không phải liên quan đến điều tiểu thư hỏi tứ lão chứ??
- những người chúng ta vừa gặp chính là người Việt Tông, còn Thiên Việt thương hội của họ, nếu một ngày ta thật sự phải rời Vạn Niên thì Thiên Việt có thể là nơi đặt chân của ta.
- ý tiểu thư đây có thể là đường lui của tiểu thư??
- đúng vậy
- vậy được, tiểu Lan sẽ làm tốt việc này.
Bạch Lan sảng khoái đáp ứng vì nó cũng hợp tâm ý nàng lúc này.
Sự sảng khoái của Bạch Lan khiến Niệm Trì bất ngờ vì lâu nay nếu nàng có việc gì mà không cho Bạch Lan đi cùng thì Bạch Lan sẽ làm loạn một tràng inh ỏi ngay.
- không phải là ở lại Lam Nhiên đã trong ý định của muội chứ??
- ách không có ah... Muội đi nghỉ trước đây...
Bạch Lan nói rồi đằng không chạy mất hút để lại Niệm Trì ngồi một mình dở khóc dở cười.
- aizzz tiểu Lan đã lớn rồi! Sắp đến lúc gả đi.
Niệm Trì nhìn bóng tà áo phấp phới trên không lẩm bẩm, nàng lấy một lọ ngọc nhỏ cùng một chiếc ly thuỷ tinh trong suốt từ giới chỉ.
Nàng rót một ly đầy, một thứ nước đỏ sậm toả ra mùi vị nồng đượm, nó là một loại rượu mà nàng mua được từ một lữ khách tây vực, nghe nói đây là rượu nho được ủ từ rất lâu.
Niệm trì ít khi uống rượu nhưng mỗi khi có tâm sự nàng làm một hai ly để giải toả, khẽ nhấp miệng một chút mà đôi má nàng đã đôi chút ửng hồng, mắt nhìn xa xăm lẩm bẩm:
- phận nữ nhi gia tộc quyền thế sự quyết định bản thân đôi khi trở thành món hàng của quyền lợi, nàng không phải nữ nhi dòng chính, ta tự hỏi cuộc sống yên lành của nàng sẽ kéo dài được bao lâu??
- công tử ca, người là ai và là người như thế nào?? Ta không biết thứ mà ta gọi là yên lành đó sẽ là bao lâu?  Nếu ta chọn người, người sẽ mang lại cho ta bình yên hay là một giông bão khác??
- công tử ca, người thật sự sẽ chờ ta chứ?? Dù là bao lâu người vẫn còn muốn ta không??
- công tử ca, thật sự lúc ấy ta cũng thấy mình như một tiểu nương tử vậy, nhưng người có thể làm tướng công của tiểu nương tử ấy không??
- công tử ca...
- công tử...
- công... Tử...
Tiếng lẩm bẩm đứt dần, nàng nhoài người trên chiếc bàn đá, không rõ nàng uống bao nhiêu nhưng lúc này chai ngọc cùng chiếc ly nằm lăn lóc trên bàn, từng giọt rượu rơi xuống mặt nước dưới chân khiến mặt nước tạo ra những vòng tròn nhỏ.
Mặt trăng lên cao toả ra ánh sáng nhẹ dịu, từng cơn gió nhẹ khiến tà áo nàng đung đưa, trên mái tóc đen huyền những cánh hoa mai nhẹ nhàng hạ xuống như sợ làm tỉnh giấc mỹ nhân.
Ở một góc khuất xa trong hâu hoa viên, năm người xuất hiện, thì ra tứ lão và Bạch Lan chưa từng rời đi mà dõi theo Niệm Trì.
- tiểu thư như vậy thật khiến người ta thương tâm mà.
- chúng ta đều rời đi hết sau này thật có chút lòng không yên.
- càng như vậy thì càng phải đi, một bước này phải bước như vậy mới có thể bảo vệ tiểu thư, nhất định phải thành công.
Tứ lão nhìn nhau nói nhỏ, Hoài lão nắm chặt chiếc quạt sắt trong tay nói rồi đằng không bay đi, Kim lão Ngân Lão thấy vậy cũng nối gót rời đi.
Bạch Lão nhìn Bạch Lan dặn dò:
- việc tiểu thư giao phó, con hãy làm thật tốt, nhớ chú tâm mà làm nếu không làm được...hừ thì không chỉ con mà người đó ta cũng không để yên đâu.
- gia gia.. Người đó gì mà người đó?
- hừm ta là gia gia ngươi, ta hiểu ngươi quá mà.
- hứ chuyện đơn giản, Bạch Lan con đã ra tay việc đâu sẽ vào đó.
- xạo chó,
- xì..
- để tiểu thư nghỉ ngơi lúc rồi con đưa tiểu thư về phòng đi, sương đêm bắt đầu nặng rồi!
- vâng gia gia.
- ừm ta đi đây.
Bạch lão nói rồi toan rời đi thì bị bang tay Bạch Lan giữ lại.
- gia gia, người nhất định phải trở về với tiểu Lan, đừng để tiểu Lan một mình được không?
Bạch lão quay lại thấy bang tay Bạch Lan nắm chặt tà áo mình, từng ngón tay ửng đỏ, cảnh tượng này đã quá quen thuộc với lão, bàn tay nhỏ nhắn của tiểu nữ hài ngày nào giữ lão lại mỗi lúc lão phải đi xa.
Lão nhìn khuôn mặt đã trưởng thành và trở nên thật xinh đẹp của đứa cháu mình, lão khẽ đưa tay xoa đầu mà nói:
- nhất định ta sẽ trở về, ta còn phải nhìn con lấy về cho ta một đứa cháu rể và một đàn chắt nữa.
- ân... Lúc đó người Sẽ phải vất vả đấy
Bạch Lan gật đầu nói.
- hahaha...
Bạch Lão cười rồi đạp không mà rời đi, Bạch Lan nhìn đến khi khuất tầm mắt mới thở dài trở lại chăm sóc cho Niệm Trì.
..
...
Nam Doanh khách điếm sảnh tầng hai khách nhân đã trở về nghỉ ngơi, ba nam tử vẫn chờ đợi phu phụ Tiêu Mạt cùng Xuân Mai trở về.
Gióng vẫn giữ thân hình hắc nhân áo chùm vì cảm thấy nó không tệ, sau này dùng để lưu lạc rất ổn thoả nhưng có lẽ sau này nên tạo hình thành một bộ giáp có lẽ hợp lý hơn.
Thạch Sanh ngồi làm một ngụm trà mới, ngẫm nghĩ những điều Gióng vừa kể về cuộc nói chuyện với Niệm Trì.
- công tử, người có nghĩ nàng ta sẽ đồng ý không?
- ta cũng không biết, nhưng nếu nàng đồng ý thì đó là chuyện tốt.
Đã là chuyện tốt thì tất nhiên đáng mong đợi, Nhưng lại không hề muốn đều gì bắt Trắc sảy ra với nữ nhân này.
Thạch Sanh gật đầu, ý định của công tử hắn cũng rõ ràng Việt Tông lúc này cần một nguồn tài lực lớn nhưng thay vì cầu trợ từ bên ngoài thì tự thân vẫn tốt hơn, cái Việt Tông cần là một người chuyên tâm về mặt này và Niệm Trì là nhân tuyển tốt.
Khải Đức từ khi trở về trở nên trầm lặng hơn không hề uống rượu như mọi khi, biểu hiện của hắn khó mà thoát khỏi tầm mắt của Gióng và Thạch Sanh.
Gióng cười nói:
- Khải Đức, ngươi có chuyện gì sao??
Thạch Sanh cũng cười nhìn Khải Đức chờ đợi câu trả lời của hắn.
- công tử, ta thấy nữ nhân như là yêu thú vậy, một loại yêu thú trên mình độc dược.
Khải Đức nhìn ra màn đêm suy ngẫm mà nói.
- hahaha
- " cốc " ngươi có lý giải tốt đấy haha..
Hai người cười không thôi, Thạch Sanh cốc đầu đứa con này mà cười, nếu để nữ nhân nghe được những điều này chắc hắn phải ăn đòn.
- Nói vậy ngươi đang bị trúng độc rồi đi, với cơ thể ngươi thì loại độc này hết thuốc chữa rồi!
- ách nguy hiểm vậy? Ta sẽ chết sao??
- đúng ah, ngươi sẽ chết trong hạnh phúc hoặc trong cảm giác thiên đao vạn quả hay vạn mã phanh thây.
Gióng cười đùa, Thạch Sanh thì lắc đầu nhìn Khải Đức hỏi:
- có chuyện gì nói tường tận xem nào??
- chuyện là..... Cảm giác đó là sao??
Khải Đức kể lại mọi chuyện cho hai người rồi nghi hoặc mà hỏi,
Gióng và Thạch Sanh chăm chú nghe Khải Đức kể xong mà nhìn nhau rồi nhìn Khải Đức, có cảm giác muốn đem thằng này đi chôn, cảm giác gì? Không biết cảm giác gì mà lại nói những điều văn hoa như vậy?? Tiến triển nhảy vọt hả đốt cháy giai đoạn sao?? Giờ này con gái nhà người ta chắc mất ăn mất ngủ vì ngươi rồi mà ngươi còn cho rằng con người ta giống yêu thú ah.
- công tử, nghĩa phụ, cảm giác đó là sao?? Đừng nhìn nữa ta ngại...ui za..
" cốc" " rầm" " rầm"
Gióng cầm sáo tre không kiềm lòng mà gõ đầu hắn một cái, Thạch Sanh còn khoa Trương hơn cầm rìu phang hẳn vào đầu Khải Đức làm cho chiếc ghế ngồi tan tành, Khải Đức thì nằm trên sàn mà suýt xoa.
- dậy đi, nhiêu đó chưa thấm tháp gì đâu.
- dạ...
Nghe Thạch Sanh nói Khải Đức bò dậy với lấy chiếc ghế khác về ngồi, khoanh tay trên bàn ngay ngắn mà mắt lấm lét nhìn hai người trước mặt nhưng khi bắt gặp ánh mắt đối lại thì cúi gằm mặt xuống tránh né.
- cái cảm giác này không ai nói cho biết sao?? ngươi có cha mẹ chứ?? Làm sao cha mẹ ngươi sinh ra ngươi??
Gióng hỏi hắn một tràng mà chỉ nhận được những cái gật lắc đầu.
- nói đi..
- không đánh nữa chứ??
Khải Đức ngước mặt lên hỏi, đến khi nhận được xác nhận mới mở lời:
- cái cảm giác này ta chưa từng nghe nói đến, cha mẹ tất nhiên là có rồi không lẽ ta từ gốc cây chui ra?? Cha ta là một dũng sĩ cường đại ah, mẫu thân cũng là người mạnh mẽ, hai người được người cao tuổi cho vào một hang căn nhà rồi cho đốt mấy đốm lửa lớn xung quanh từ đêm hôm trước đến mờ sáng hôm sau thì từ đó chín tháng mười ngày sau ta ra đời. Thường ngày trước khi đi ngủ họ đều ăn một loại quả gì đó nghe nói là truyền thống lâu đời và đó là cách những đứa trẻ xuất hiện.
Hai người nghe Khải Đức tường thuật lại mà có chút không biết nói gì, cái truyền thống này rất đơn giản trực tiếp ah.
Khải Đức cẩm thấy bầu không khí hơi là lạ, hai tay hắn ôm đầu mà phòng bị, tuy rằng vừa rồi không quá đau nhưng cảm giác bị đánh rất không thích.
Gióng nhìn Khải Đức rồi đưa tay trên bàn, từ bàn tay Gióng trồi lên thành hai hình nhân trần trụi nhưng có những dấu hiệu phân biệt nam nữ rõ ràng rồi hai hình nhân này nhảy lên bàn đi đi lại lại.
- đây là nam nhân và nữ nhân, ngươi biết rồi chứ??
Khải Đức gật đầu chăm chú nhìn theo hình nhân sinh động trên mặt bàn.
- hai người này có thể là xa lạ cũng có thể là thân quen nhưng không thể là cùng cha mẹ, hai người này gặp nhau và cùng có một cảm giác hướng về người kia, đây là cảm giác mà ngươi đang hỏi, cảm giác này người ta gọi là yêu.
Gióng vừa nói, hình nhân vừa hành động nắm tay, hôn rồi nhớ nhung giận hờn đủ kiểu, thậm chí xong có trái tim nhỏ ở ngực hai hình nhân đập như muốn rời khỏi lồng ngực.
- yêu...
Khải Đức lẩm bẩm cười ngờ nghệch, Gióng thấy vậy cũng cười lại đưa tay ra, mộc linh lực từ tay Gióng đúc kết như một hạt giống màu xanh rồi Gióng nói tiếp:
- cảm giác này nó như một hạt giống tâm hồn, nếu hai người cùng chăm sóc và duy trì và thúc đẩy nó hạt giống sẽ nảy mẩm và trưởng thành rồi đơm hoa kết quả và khai chi tán diệp.
Hạt giống mộc linh theo lời nói mà nảy mầm hình thành cây rồi cây lớn lên xuất hiện những bông hoa rồi quả màu đỏ bằng hoạt linh lực, mộc linh lực lại hình thành xung quanh cây đó những cây nhỏ hơn, rất sinh động.
- nhưng nếu yêu thương không đủ nó sẽ theo chiều hướng ngược lại,
Cái cây bằng mộc linh lực từng chiếc cành lá gẫy rụng rồi biến mất, hạt giống màu xanh tan vỡ thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất.
- yêu có thể khiến người ta hạnh phúc cũng có thể khiến người ta đau khổ nhưng đó là một cảm giác khó tránh.
Thạch Sanh nhìn cả quá trình rồi nhìn Khải Đức nói.
- ngươi hiểu chứ??
Khải Đức gật đầu suy nghĩ rồi nói:
- công tử, làm sao để đó là một tình yêu tốt khiến cả hai hạnh phúc??
- hãy làm người ấy vui suy nghĩ cho người ấy trước khi làm điều đó cho mình.
Gióng nói rồi giơ tay hướng về hai hình nhân nhỏ, chúng hiểu ý nhảy vào lòng bàn tay Gióng rồi biến mất.
Khải Đức cầm bầu rượu làm một ngụm lớn hỏi:
- nàng ấy hỏi ta: nếu một ngày nào đó nàng rời khỏi Lam Nhiên thành...
Thạch Sanh vỗ vai hắn nói:
- nếu có ngày như vậy, con phải suy nghĩ thật kỹ xem tình cảm con và nàng ta dành cho nhau như thế nào? Rồi tự đưa ra phương án cho bản thân mình, có những việc tự bản thân nên thực hiện mới tốt.
- nhưng con đã hứa là Sẽ đi theo công tử ah, con là nắm đấm của công tử.
- nếu vậy phải chờ xem con có khiến công tử hài lòng không??
Khải Đức nghe vậy liền nhìn về phía Gióng dò xét, Gióng cười nói:
- hahaha ta là người rất khó tính đấy, nếu ta không hài lòng kết quả Sẽ không nhẹ nhàng đâu. Còn nếu tốt ngươi không cần đi tìm mà ta có thể bắt nàng về cho ngươi..
- ách không cần, ta tự làm là được. Công tử yên tâm ta sẽ khiến công tử hài lòng, ta là Khải Đức da dày thịt béo, thân như gỗ rừng già tâm như đá ngàn năm... Bala bala..
" cốp " " rầm" " rầm"
Khải Đức xổ một chuỗi tràng giang đại hải và rồi lại thêm một lần đo sàn nhưng khác là hắn không cần ai nói mà bật dậy cười vui vẻ chạy đi lấy một ấm trà mới.
Thạch Sanh nhìn ngoài màn đêm cười nói:
- công tử, họ trở về rồi!
Gióng gật đầu, không phải đợi quá lâu từng bóng người nhẹ nhàng đáp xuống hiên tầng hai, nhưng trong mất lại có sự kinh nghi không nhỏ cả ba nhìn nhau rồi nhìn Thạch Sanh.
Thạch Sanh cười không nói, Gióng tháo mũ trùm xuống để lộ ra cáo đầu hắc y nhân cười nói:
- các ngươi đã trở lại, thế nào tạo hình mới của bản công tử được chứ?? Hahaha.
Gióng nói rồi thanh âm thay đổi thành thanh âm nguyên bản, khiến ba người mắt tròn mắt dẹt phải đến một lúc sau mới định hình cúi đầu:
- công tử, quá kỳ diệu
- công tử, ta không có gì để nói
- công tử, rất soái chỉ tội quá đen.
Mỗi người một câu mà vẫn nhìn chăm chú, Xuân Mai tiến lại ngó nhìn bên này bên kia, từ trên xuống dưới.
- nàng muốn sờ thử không??
- ân...
Được sự đồng ta Xuân Mai gật đầu, tay sờ mó khuôn mặt, ngực bụng, hành động này khiến Thu Mai phải quay mặt đi mặc dù biết không phải người thật nhưng thấy nó vẫn cứ sao sao.
Xuân mai sờ bụng rồi vô ý liếc nhìn xuống thấp hơn:
- công tử, mọi thứ như thật vậy, không biết bên dưới thế nào??
- ừm, ta không để ý chắc cũng như thật, co duỗi tự nhiên, muốn nhỏ hoá nhỏ tuỳ theo suy nghĩ của ta.
Gióng ngẫm nghĩ nói, nhưng theo đong suy nghĩ mà phần dưới hạ bộ thay đổi lớn nhỏ, lúc thấy lớn quá mức tưởng tượng. Xuân Mai như đờ người đi vì lúc này tư thế nàng đang quỳ xuống bên cạnh Gióng hai tay vẫn còn để trên bụng, vật thể lạ như chiếc chuỳ cứng sắp phá tan lớp y phục xuất hiện trước mắt nàng, nó hơi chạm vào tay nàng khiến nàng vô thức cảm nhận được độ cứng và mềm kỳ lạ.
Mấy nam nhân thì không biết nói gì hơn là im lặng, Thu Mai tuy đã quay mặt đi nhưng vành tai và gáy đỏ rực rỡ như thiếu nữ đôi mươi lần đầu thấy kỳ quan, hẳn nhiên thần thức là thủ phạm giở trò.
Một sự im ắng lan toả nhưng nó chẳng được khá lâu mà bị phá bởi thanh âm quen thuộc:
- á sư phụ biến thái...
- siêu cấp biến thái...
Thì ra nhị nữ hài nghe tiếng mọi người về đã ra ngoài và khung cảnh mờ ám không thể lọt khỏi mắt nhị nữ.
Nhị nữ chạy tới úp mặt vào lòng Thu Mai mà không dám nhìn nữa.
Tiếng nhị nữ như một hòn đã lớn ném xuống mặt hồ yên lặng làm phá vỡ đi khung cảnh, Gióng đang trong dòng suy nghĩ nghe vậy nhìn xuống:
- ách, quá nhậy bén rồi! Nhỏ lại, nhỏ lại.
Gióng hơi giật mình, điệu bộ như võ học gia điều khí ra lệnh, và nó thu nhỏ lại dần, nhưng như một đưa trẻ thù dai bỗng vùng lên mạnh mẽ, nó trồi hẳn lên.
Xuân Mai vốn dĩ đã định tâm tình đang trên Đà thu tay lại thì vật thể ấy trồi lên chuẩn xác nằm giữa lòng bàn tay nàng, như phản xạ tự nhiên nàng nắm bàn tay lại rồi giật mình ngã ngửa ra sau:
" á...."
Những người khắc mắt trợn tròng không thôi, nhị nữ vội đưa đôi bàn tay nhỏ che mắt lại nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có những kẽ hở của sự tò mò trẻ thơ, Thu Mai mắt tròn xoe không chớp, Khải Đức vừa bưng ấm chè lên suýt nữa giật mình làm rơi.
Gióng có cái cảm giác dở khóc dở cười, cái đồ vật Thông linh này còn biết đùa giỡn chủ nhân:
- con hàng này, có dừng lại không thì bảo?? Tao mang mày đi rèn bây giờ chứ.
Hiểu ý chuỳ sắt lúc lắc rồi hạ xuống như không có gì mới xuất hiện, Gióng phủi phủi lớp y phục, nhìn thấy Xuân Mai vẫn ngồi chống tay xuống sàn liền giơ tay nói:
- ách, đồ vật bất trị nổi loạn ta xin lỗi, nàng không sao chứ??
Xuân Mai đặt tay mình lên tay Gióng, nàng đứng dậy phủi quần áo, phụng phịu nói:
- công tử nên quản tốt đồ dùng của mình đi. Gì đâu mà cả người lẫn đồ đều dọa người.
- haha..
- haha..
....
...
Tiếng cười đùa vui vẻ trước thái độ của Xuân Mai, vì nó cũng là sự thật, mọi thứ xung quanh vị công tử này đều rất kỳ quái dọa người.
Gióng cũng cười vui vẻ một chút rồi nói:
- chúng ta vào phong nói chuyện.
- vâng công tử.
Mọi người gật đầu theo chân Gióng vào phòng, tuy vừa rồi có vết ồn ào nhưng khi mọi việc bắt đầu trở nên kỳ quái Sanh cũng đã cách trở thần thức của người nên không có ảnh hưởng đến nhiều người nhưng bàn chuyện ở trong phòng cảm giác vẫn yên tâm hơn.
Mọi người ngồi quay quần bên chiếc bàn lớn, An Nhiên tỉ mỉ châm từng tác trà mới còn tỏa hương nghi ngút rồi mới trở về ngồi giữa Thạch Sanh với Gióng, Gióng đợi mọi người uống trà xong mới cất lời:
- có tin tức gì mới không??
Những người khác cũng nhìn về phía ba người Tiêu Mạt chờ đợi.
Tiêu Mạt chắp tay thưa:
- công tử, hẳn là sắp tới là cuộc tỷ thí giữa tam tông tứ môn phân đà và các tông môn Lam Nhiên đi.
Thấy Gióng và mọi người gật đầu, Tiêu Mạt lại tiếp lời:
- lần tỷ thí này nghe nói là không giống mọi năm diễn ra ở quảng trường mà thay đổi thể thức thành dạng sinh tồn ở Nguyên Thọ sơn phía Bắc thành Lam Nhiên.
Gióng nghe vậy ngẫm nghĩ đây là phương pháp tốt nhưng có liên quan gì? Chẳng lẽ:
- ý ngươi là bọn chúng sẽ di chuyển tới Nguyên Thọ sơn để tiến hành thí luyện, và đồ vật cũng được chuyển đi vào lúc đó.
- đúng vậy công tử, điều khác dự kiến ban đầu là vì đi tới nơi thí luyện nên các tông môn sẽ cùng khởi hành.
Vốn dĩ tưởng chừng riêng lẻ thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhưng giờ đi theo đoàn đội độ khó cũng trở nên tăng cao.
- quả thật là ngoài dự kiến, nhưng cũng không phải không sử lý được. Vì ngoài chúng ta còn con những người khác có chung ý định.
Gióng tự tin bởi vì theo quan sát thì ít nhất hắc y nhân nam tử ở buổi đấu giá Sẽ tham gia vào trò chơi này.
Ba người Tiêu Mạt nhìn nhau cười khổ, Xuân Mai nói:
- công tử, sợ rằng đó không phải điều ngoài ý muốn duy nhất.
- hử? Còn gì nữa
- theo tin loan ra từ mấy tông môn này, lần thí luyện này có thể có bán thần hoặc thậm chí hoá thần tới dự.
- cái gì....????
Gióng hoi bất ngờ về thông tin này, vì hai cảnh giới này là một phàm trù khác ah, tiểu cảnh giới lực lượng mạnh có thể nhưng đại cảnh giới thì là xương khó gặm nổi.
- từ Lam Nhiên đến Nguyên Thọ bao nhiêu ngày thời gian?? Bọn chúng bao giờ khởi hành??
- công tử, từ đây đến Nguyên Thọ ước tính vào khoảng bốn đến năm ngày thời gian, sáng mai bọn chúng sẽ khởi hành.
- bốn đến năm ngày...
Gióng suy ngẫm tính toán, có cai thủ cấp độ vượt dự đoán dù chỉ là khả năng đi nữa thì phải chu toàn một chút.
- từ lúc rời đấu giá có người nào rời đi không?
Tiêu Mạt ngẫm nghĩ nói:
- cũng có vài người rời đi nhưng, ta phát hiện xác của chúng cách cổng thành một hai canh giờ.
- tốt, xem ra những kẻ kia là kẻ biết ngĩ, sáng sớm mai chúng ta sẽ theo người tông môn từ cửa Bắc thời điểm ra tay từ ngày thứ hai đến ngày thứ tứ, phù hợp nhất là ngày thứ ba để tránh viện trợ của chúng Nguyên Thọ sơn, giờ thì mọi người đi nghỉ đi.
- vâng công tử
Từng người đáp lời rồi trở về phòng D. mình nghỉ ngơi, Xuân Mai hơi ngập ngừng nửa muốn nữa không nhưng Gióng lắc đầu nàng mới trở nên dứt khoát rời đi.
..
...
Cửa Bắc mới sáng sớm người đã qua lại tấp nập, tiếng chào mời gọi nhau huyên náo, hàng người ra khỏi thành xếp thành một hàng dài chờ đợi đưa thẻ bài thân phận.
Gióng ngồi trên lầu ba một trà quán cách đó không xa mà thong thả thưởng trà buổi sớm, những người ngồi kế bên là Phụ tử Thạch Sanh và vợ chồng Tiêu Mạt còn nhị nữ hài cùng Xuân Mai đã được Gióng đưa vào Tiểu báo thiên tháp, khi biết được việc này thì hai người thêm một lần nữa kinh ngạc không thôi và cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Năm người ngồi uống trà vừa hàn huyên đôi chút, Phù Tang thành qua lời kể của Tiêu Mạt khiến Gióng và phụ tử Thạch Sanh kinh ngạc không ít, một toà thành tu luyện the hai trường phái chiến binh và sát thủ cũng là đối thủ truyền kiếp, còn kinh ngạc hơn là đôi phu phụ trước mặt này lại thuộc hai trường phái đối lập ấy.
Cuộc hàn huyên bất chợt dừng lại vì thần thức của ba người nguyên anh kỳ đều đã bắt sóng được mục tiêu, Thạch Sanh nói:
- công tử người tới rồi! Chỉ là còn có người của Vạn Niên.
- ồ hôm nay nàng cũng ròi đi sao??
Gióng có chút ngạc nhiên nhưng dù sao biết trước nàng sẽ phải đi, nhưng Khải Đức trở nên lo lắng hắn đứng dậy ra hiên dõi mắt tìm kiếm rồi đôi mắt trở nên say mê.
Gióng cũng đứng ra xem, còn ba người Thạch Sanh chỉ ngồi mát buông thần thức vì xuất hiện quá nhiều dễ gây chú ý.
Đoàn người phía dưới cứ đi càng về phía cổng thành đôi mắt Khải Đức càng hiện lên vẻ lo lắng, Gióng cười nói:
- đừng lo, nếu nàng la người của ngươi thì dù ở đâu nàng vẫn là của ngươi.
- vâng, công tử.
Khảo Đức nghe vậy gật đầu nhưng vẻ mất mát vẫn đượm trong đáy mắt vì không biết bao giờ mới có thể gặp lại nàng.
Niệm Trì, Tứ lão và Bạch Lan dẫn đầu đoàn người các tông môn vừa đi vừa khách khí nói chuyện, vốn dĩ nàng không muốn kinh động nhưng nửa đường gặp mặt nên đành phải xuống xe thể hiện đôi chút.
Chiếc xe ngựa dừng trước cổng thành, Niệm Trì hơi dùng lễ với người các tông môn rồi bịn rịn sướt mướt tỷ muội Bạch Lan của mình rồi mới bước lên xe, chiếc xe lăn bánh khi gần bước qua cửa thành nàng xén chiếc rèm sau đưa mắt tìm kiếm vì lúc này trong đầu nàng văng vẳng một câu nói:
" nơi đây, có người chờ nàng "
Nàng dõi mắt tìm kiếm nhưng không thấy hắc y áo trùm, mà chỉ thấy một hắc giáp tướng quân cao lớn và một chiếc phi phong huyết đỏ phấp phới trong gió trên lầu cao, người ấy đưa tay vẫy chào nàng.
Niệm Trì vô thức mỉm cười vẫy tay lại cho đến khi đã khuất hình, tấm rèm mới buông xuống, dòng nước mắt mới ướt đẫm khoé mi cong, nàng lẩm bẩm một mình:
" Quân gia, tiểu nữ cám ơn người ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.