Một câu chuyện dài đầy máu và nước nước mắt, cuộc sống này vốn vậy dù ở bất cứ nơi đâu niềm vui luôn đồng hành cùng nỗi buồn. Chỉ là phàm nhân hay người tu đạo, con người ta thật có thể khiến mọi thứ như mình mong muốn không??
Màn đêm buông kín không gian, từng tía sáng đã tắt dần từ những căn nhà phía xa. Một mảng thinh lặng chỉ có tiếng lá xào xạc, rung rinh theo từng cơn gió nhè nhẹ.
Thanh Hà kết thúc câu chuyện của mình thì mắt đã ướt lệ, nàng nhìn xa xăm thổn thức khẽ buông tiếng thở dài. Kim Thiềm dường như cũng đồng cảm với nàng trở nên trầm mặc hơn.
Gióng trở mình ôm lấy cổ mẫu thân, đôi mắt đỏ hoe. Nghe những điều mẫu thân trải qua, gióng tự hỏi người đã phải đau khổ đến nhường nào?
Thanh Hà vòng tay ôm lấy nhi tử vào lòng " mẫu thân làm minh minh buồn rồi ah, ta xin lỗi con "
Gióng lắc đầu, thủ thỉ " tại minh minh đòi người phải kể chuyện, khiến người nhớ lại chuyện không vui, là minh minh có lỗi"
Nàng xoa đầu Gióng vỗ về" minh minh ngoan, chuyện đã qua lâu rồi ta không sao cả."
Cảm thấy Kim Thiềm cũng bị chuyện mình kể khiến trầm tư suy nghĩ. Nàng cười nhẹ " khiến Kim Thiềm cô nương mất hứng rồi"
Kim Thiềm cung kính cúi đầu " xin phu nhận đừng nói vậy, chỉ là Kim Thiềm nhớ về chút chuyện xưa thôi!"
Nàng có chút hiếu kỳ " chuyện xưa gì vậy? Có thể nói ta nghe được không?"
Kim Thiềm ngẫm nghĩ " chỉ sợ phu nhân và công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-giong-tai-tu-chan-gioi-xung-thien-chi-lo/1645956/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.