Chương trước
Chương sau
Một vùng trống bụi mù mịt, mặt đất bị cày xới thành những vệt sâu. cây cối xung quanh đổ rạp, tráng hán thân hình cao lớn nằm úp mặt ngặm cỏ non. Một tràng cảnh buồn cười nhưng đám đông im lặng, vị tráng hắn này thật sự khiến họ bất ngờ. không chỉ có thể hạ gục các vị chấp sự kết đan kỳ mà còn có thể đánh gần như ngang tay vị phó đường chủ, nguyên anh trung kỳ mới thu nhận của yêu đường này.
Gióng và chúng nhân cũng cảm thấy ngạc nghiên vì điều này, họ hiểu rõ sức mạnh thân thể của Cường Hùng như nào. Cường Hùng là yêu thú ah, yêu thú vốn là loại động vật có sức mạnh thân thể lớn hơn rất nhiều so với thường nhân. Cùng cấp độ tu luyện thông thường yêu thú nhỉnh hơn về lực lượng, nhưng tráng hán này dường như vượt khỏi đánh giá của họ, thân thể không có dao động linh lực chỉ thuần túy là lực lượng xác thịt và có thể chiến đấu với yêu thú hùng tộc vốn nổi tiếng trâu chó này.
Cường Hùng đưa tay phủi lớp bụi dính trên y phục của mình, nhìn đối thủ của mình lúc này đã hôn mê dưới mặt đất, ánh mắt có chút tán thưởng bội phục. từ lúc tu luyện đến giờ ở nhiên lam thành này chưa có nhân loại nào có thể đơn thuần so sánh lực lượng với hắn như vậy ah.
Hắn quay lưng lại thấy các vị đại nhân lúc này đã hạ xuống thì chắp tay “công tử, các vị đại nhân”
“hắn ta sao rồi??”
Gióng tiến lên gần Cường Hùng
Cường Hùng chắp tay cung kính “ công tử, hắn chỉ là đau quá ngất đi mà thôi, có lẽ một lúc nữa sẽ tỉnh.”
Gióng gật đầu có chút suy tư mở miệng “ giao chiến với hắn ngươi có cảm giác gì đặc biệt không??”
“ Công tử, từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ tiểu nhân chưa hệ gặp một đối thủ nào có thể chiến đấu bằng thân thể với tiểu nhân như vậy. nếu có vận dụng linh lực thì không nói nhưng hắn ta lại đơn giản chỉ bằng lực lượng nhục thân. Tiểu nhân có thể nói hắn có lực lượng thân thể tương đương với yêu thú nguyên anh sơ kỳ đỉnh” Cường Hùng tinh tế cảm nhận.
“ lực lượng thân thể có thể tương đương với yêu thú nguyên anh?? kẻ này không phải là người tầm thường” gióng nghe Cường Hùng trầm tư.
Những người khác nghe vậy thì trố mắt nghỡ ngàng lực lương nhân loại có thể mạnh như vậy sao? không lẽ kẻ này chuyên luyện thể, thân thể quá biến thái đi à nha.
“ làm hắt tỉnh lại đi” Thánh Gióng nói với chúng nhân.
Một gã chấp sự tiến lại, hắn dùng thủy linh lực tạo thành một luông nước tiến về phía mặt của Tráng Hán, khiến cho cả đầu gã lẫn khoảng đất gã úp mặt bị ướt sũng, tóc tai gã bê bết lại như thể một gã khất cái bị ướt mưa.
Tráng Hán bị Cường Hùng đánh một trận đau điếng bất tỉnh lại bị nước hắt làm cho thức tỉnh, gã nhấc đầu lên nhổ chút cỏ lẫn đất đá trong miệng ra “phì, phì, khặc khặc” gã chống tay đẩy cơ thể ngồi dậy, cảm thấy toàn thân vặn vẹo đâu đớn gã rủa “ tên chết tiệt, đánh ta đau quá”
Tráng hán lầm ba, lầm bầm khiến đám đông càng cảm thấy thú vị, xôn xao nhìn nhau có vài thiếu nữ cười cười che miệng lại “ khúc khích, khúc kích”. Gã nghe tiếng cười ngoảng mặt sang thấy cả đám người này đang chăm chú nhìn mình, gã hơi ngẩn ngơ.
Thanh gióng quay mặt về Cường Hùng mở miệng “ ngươi lôi hắn lại đây, ta có chuyện hỏi hắn.”
“ vâng, công tử.” Cường Hùng, tiến lại chỗ tráng hán đưa tay cầm cổ tráng hán lôi xềnh xệch về phía công tử.
“ buông ta ra, tên chết tiệt buông ra. Ta đánh với ngươi mấy trăm hiệp, buông ra" Tráng Hán bị lôi đi, thân thể đã thoát lực chỉ biết la mắng.
Cường Hùng lôi gã đến thả trước mặt công tử rồi gã đứng lùi ra phía bên cạnh.
" ngươi là ai? Sao lại chặn đường chúng ta" Gióng đứng chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm gã chờ đợi câu trả lời.
" tiểu nam hài, ngươi là ai mà dám hỏi ta như vậy? Coi chừng ta tét mông ngươi. Hừ hừ tên chết tiệt, làm ta đau hết cả người" Tráng hán lầm bầm rồi đưa tay xoa xoa vai trúng chỗ đau mặt mũi nhăn nhúm lại.
Cường Hùng đứng ở bên cạnh tến tới một chút đưa quyền đấm vào mặt gã hai phát chỉ mặt " bốp bốp. thằng sơn tặc, ai cho ngươi dám ăn nói như vậy với công tử nhà ta."
Gióng giơ tay ra hiệu cho Cường Hùng dừng lại. Cường Hùng liền dừng tay lùi lại vị trí cũ.
Tráng hán bị đấm cho hai quyền ngã dúi dụi sang một bên, sợ hãi " tên hài tử này có thân phận cao như vậy sao?? Gã đưa mắt nhìn về vị tiểu công tử, rồi quỳ về vị trí lúc nãy
" công tử, tha tội tiểu nhân lỡ lời, tiểu nhân tên là Khải Đức, hôm nay tiểu nhân chỉ là muốn kiếm chút cơm ăn thôi. Xin công tử tha mạng"
Gióng nhìn gã hỏi
" ngươi là người ở đâu? Ta thấy gần đây không có thôn trang nào ah??"
Tráng hán nghe vậy thì nói" công tử tiểu nhân vốn cùng tộc nhân sinh sống trong rừng, nhưng mọi người đã bị yêu thú giết hết. Chỉ còn lại tiểu nhân lang thang kiếm ăn trong rừng đi không biết bao nhiêu lâu thì tiểu nhân lạc đến đây, đang lúc đói thì bắt gặp đám người công tử."
" ngươi sống cùng tộc nhân ở trong rừng?? " Gióng ngẫm nghĩ
" vâng đúng là vậy thứ công tử." Gã khẳng định.
" ngươi là người luyện thể sao??" Gióng nhìn gã chờ đợi.
Tráng hán mù mịt " công tử, luyện thể là cái gì??"
Gióng và mọi người ngẩn ngơ nhìn nhau khó hiểu
" không phải luyện thể sao?? Vậy thân thể ngươi sao lại mạnh mẽ như vậy?? Gióng hỏi tiếp
" công tử thân thể ta cứ tự nhiên như bình thường thôi"
" tự nhiên như bình thường, vậy những tộc nhân của ngươi trước kia cũng vậy sao??" Gióng trở nên hiếu kỳ
" đúng vậy ah, có người mạnh người yếu. Lớn lên đều như vậy ah, cũng có người mạnh người yếu hơn tiểu nhân nhưng không có tu luyện cái gì là luyện thể cả"
Tất cả mọi người nghe vậy thì càng chấn kinh, đây là tộc người gì vậy?? Cứ bình thường, lớn lên đều mạnh như vậy cả mà không hề có tu luyện.
" Lý đường chủ ngươi lấy một cái Trắc thí thạch lại đây" gióng đưa tay về phía Lý thông
Lý Thông vâng lời lấy từ giới chỉ ra một quả cầu đưa sang. Gióng nhận lấy thạch cầu rồi nói:
" ngươi đặt tay lên thạch cầu này"
" vâng, công tử" gã tráng hán không biết sao phải làm như vậy nhưng vẫn làm theo đưa bàn tay đặt lên thạch cầu.
Thạch cầu dưới bàn tay tráng hán không hề có một chút thay đổi nào cả vẫn im lìm như lúc mới lấy ra từ giới chỉ của Lý Thông.
" không thể nào, không có linh căn. Thế này là thế nào??" gióng và đám người ở phía sau thấy vậy thì sửng sốt.
Tráng hán nhìn thấy thái độ của mọi người như vậy thì nhìn tay mình rồi nhìn thạch cầu, gã không hiểu linh căn là cái gì? Quan trọng lắm sao?
" công tử cùng mọi người sao vậy??" Gã gãi đầu, gãi tai hỏi
Nghe tráng hán hỏi Gióng và mọi người mới từ trong sửng sốt mới từ từ tỉnh táo lại nhưng ánh mắt từng tia kỳ dị vẫn nhìn về phía gã quái vật này.
Gióng nhìn gã nói " không có gì, chuyện linh căn thì rồi từ từ ngươi sẽ hiểu. Thường ngày ngươi vẫn săn yêu thú và ngủ trong rừng sao??"
Tráng hán gật đâu " vâng chính là vậy"
" từ giờ ngươi đi cùng ta kiếm cơm thế nào??" Gióng nhìn gã mong đợi.
" đi săn thú cùng với công tử sao??" Tráng hán hỏi lại
" thi thoảng có săn, đánh nhau là nhiều hơn. Bình thường thì cũng không làm gì có chuyện gì ta bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm theo là được." Gióng nói đơn giản.
" vậy được, ta nghe lời công tử, ta theo người đi kiếm cơm." Gã dập đầu mấy cái.
Gióng hài lòng vỗ vỗ mấy cái vào vai gã " tốt, chỉ cần nghe lời thì không thiếu cơm cho ngươi. Đứng lên đi "
Tráng hán nghe lệnh xiêu vẹo dứng dậy Lảo đảo hẳn nhiên là vẫn thoát lực. Gióng thấy vậy thì lấy một viên hồi khí đan vứt cho hắn. Gióng ngẫm nghĩ tay đấm này là một hảo thủ sao này về phải ngiên cứu thân thể gã thật kỹ mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.