“Chết tiệt. Chết tiệt.” Trương Hàn Thiết ở trên phi kiếm cùng Thanh Minh không ngừng chửi thề. Ngọc giản trong tay ông từ lúc nào từ năm bây giờ chỉ còn lại ba chấm đỏ, điều này chứng tỏ đã có hai đệ tử bỏ mạng. “Thanh Minh đạo trưởng, có thể nhanh hơn được không?” Trương Hàn Thiết thúc dục. “Tại hạ đang đi với tốc độ nhanh nhất rồi.” Từ lúc Thanh Minh tức tốc xông tới đế đô đến hiện tại cũng chỉ mới qua có một khắc thời gian mà thôi nhưng đối với Trương Hàn Thiết lại giống như qua mấy năm rồi. Trên thực tế, lúc Trương Hàn Thiết từ đế đô tìm Mạc Thiên Sinh phải mất hơn một canh giờ, hiện tại chừng một khắc đã sắp tới nơi thì cũng đủ cho thấy Thanh Minh đã dốc sức tới chừng nào. Chẳng mấy chốc, trước mắt hai người là đám vân vụ đỏ thẩm, huyết quang xông thẳng bầu trời mơ hồ ẩn hiện khí tức trận pháp. Thanh Minh không dám hành động thiếu suy nên vội vàng dừng lại quan sát. Hắn liếc mắt nhìn sang một hướng khác như đang chờ đợi ai đó. Ở nơi xa, một đoàng lam tuyến đang bay tới với tốc độ chống mặt tức thì dừng lại trước hai người Thanh Minh. Đó là một nam tử bộ dáng khôi ngô lưng đeo trường kiếm, mái tóc buộc cao cùng bạch vấn đeo trên trán. “Sư huynh.” Thanh Minh ôm quyền. Nam tử khẽ gật đầu rồi hướng mắt nhìn về phía quang trụ hỏi: “Là ở đây sao?” “Hẳn là thế.” Thanh Minh nói. Ngay lập tức, một luồng khí thế lạnh lẽo không tự chủ phát ra từ cơ thể của nam tử kia. Hắn nhìn phương xa bằng đôi mắt xung huyết, cánh tay chậm rãi rút kiếm giương lên. Trương Hàn Thiết ở một bên hoảng sợ lùi lại. Khí thế của nam tử này so với Thanh Minh còn cao hơn một bậc. Chỉ với động tác rút kiếm ra thôi mà đã là cho thiên địa biến sắc, phong cương nổi lên kiếm khí dày đặc. “Ta đi giết tên Nhân Sứ. Đệ vào trong cứu người.” Còn không đợi Thanh Minh đáp ứng, nam tử kia đã đằng không hóa thành lam tuyến bay đi. Thanh Minh nhìn bóng người đằng đằng sát khí lại cô độc kia khẽ thở dài. Hắn quay nhìn Trương Hàn Thiết đang hoảng hốt trấn an: “Ngài đừng lo, Thanh Vấn sư huynh bởi vì đạo lữ bị bọn chúng giết chết nên khi phát hiện tung tích mới đáng sợ như vậy chứ bình thường huynh ấy hiền lắm.” Tới đây Thanh Minh cũng chậm rãi rút kiếm. Khí thế của hắn hoàn toàn thay đổi, trở lên lăng lệ và sắc biến dị thường trái ngược với phong cách điềm đạm như vừa rồi. “Ta sẽ vào trong thành cứu người.” “Khoan đã. Ta cũng đi.” Trương Hàn Thiết cắn răng nói. Đệ tử của Hoàng Dược Cốc đang trong lò luyện ngục, thân là một trưởng bối ông làm sao lại có thể lựa chọn đứng từ xa nhờ cậy một người xa lạ đi cứu người được. Thanh Minh nhìn đôi mắt quả quyết của Trương Hàn Thiết, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười gật đầu: “Được. Chúng ta cùng đi.” Nhân Sứ đứng trên bầu trời đế đô lặng nhìn khung cảnh luyện ngục bên dưới: “Xem bọn chúng vật lộn tìm đường sống chưa bao giờ là nhàm chán.” Nhân Sứ thoáng run thân thể tựa như cực kỳ kích thích, thậm chí trong giọng nói đều hiện lên vẻ hưng phấn. Đúng lúc này, hắn chợt cảm nhận phía xa xa đang có một luồng ba động ngày càng lớn dần. “Quả nhiên đám đỉa đói đó lại tìm đến. Hôm nay bản sứ sẽ chơi với ngươi tới cùng.” Khóe miệng Nhân Sứ khẽ cong lên, âm thanh tựa cười tựa khóc như đến từ A Tỳ Địa Ngục. Hắn nhìn sang người bên cạnh nói: “Ngươi là Tứ Vương gia nhỉ?” “Vâng. Có tiểu nhân.” Tứ Vương gia mặc một bộ đồ màu đỏ nhưng sắc phục lại tương đối nhợt nhạt để phân biệt với những kẻ khác. Đáng kinh ngạc hơn chính là so với lúc tiếp đoán đám người Trương Hàn Thiết hắn chỉ phát ra khí tức của Đoán Cốt vậy mà giờ đây thình lình nhảy tới Thiên Huyền. Cũng nhờ đó hắn mới đủ khả năng đứng khép nép giữa không trung làm một con chó trung thành của Nhân Sứ. Bất quá, Tứ Vương Gia chẳng hề cảm thấy điều đó là nhục nhã. Ở thế giới thực lực vi tôn này thì chỉ có ôm đùi cường giả mới có thể sống sót. Bản thân hắn đã kiểm nghiệm điều đó một cách rõ ràng. Chẳng phải bây giờ hắn đã trở thành tu giả Thiên Huyền rồi hay sao. “Ngươi chỉ mới gia nhập Huyết Giáo một thời gian nhưng lại đóng góp không ít vào sự kiện lần này.” “Nhân Sứ Đại Nhân quá khen…” “Nhưng mà…!” Nhân Sứ ngắt lời: “Hiện giờ có kẻ đang muốn phá hoại những gì ngươi cống hiến cho bổn giáo.” Nhân Sứ thoáng cao giọng đầu thời kéo dài âm mỗi lời nói. “Tiểu nhân hiểu. Bất kể chúng là ai cũng đều không thể phá hủy kế hoạch vĩ đại của bổn giáo.” Tứ Vương gia liên tục cúi đầu hành lễ, bày ra một bộ dáng vẻ đã hiểu rõ tường tận. “Tốt. Tốt lắm. Bản sứ rất mong chờ nhìn thấy sự biểu hiện của ngươi. Mau đi đi.” “Vâng. Thuộc hạ lập tức đi ngay.” “Huyết Ma Tái Sinh, Vạn Linh Thần Phục.” “Huyết Ma Tái Sinh, Vạn Linh Thần Phục.” Cùng với Tứ Vương Gia rời đi, bảy kẻ còn lại sau lưng Nhân Sứ cũng đồng dạng nghiêm mình đọc giáo hiệu rồi phân biệt tám phương phân tán. Khi tất cả đã vào vị trí, tám huyết y nhân lập tức đồng loạt kết ấn. Huyết vân dày đặc vốn dĩ là một vòng xoáy giờ khắc này lại nhanh chóng tản đi xâm nhập vào khắp ngóc ngách của đế đô. Chúng nuốt chửng sinh mệnh của toàn bộ sinh linh. Cây cối chạm vào liền mục nát, động vật chạm phải tức tốc hóa cuồng rồi bạo thể mà chết. Lúc này, ở bên trong chỉ còn lại vài người đang tụ lại một chỗ, chỉ có như vậy thì bọn họ mới cầm cự được tới bây giờ. Những người có chiến lực cao đứng ở bên ngoài, số bị thương hoặc có khả năng chữa trị thì ở trung tâm. Thanh Trúc hai tay huy động dải lụa đem những con thây ma quấn lại một chỗ sau đó ném về phía vết nứt dưới đất. Tiếng gào thét tại khoảnh khắc đó trở nên im bặt khi tất cả bọn chúng đều hóa thành huyết thạch. Thu hồi dải lụa, Thanh Trúc thoáng nhíu mày. Đây là linh bảo cấp ba có tên là Hồng Quang Thải vô cùng chắc chắn, vậy mà chỉ sau vài lần tiếp xúc với xích mang liền hư hỏng hơn phân nữa. Điều này làm cho nàng và những người khác càng thêm kiêng kỵ. Thanh Trúc quay sang nhìn Thanh Vân, Thanh Thúy và Thanh Thanh cũng đang hết sức huy động linh bảo, trong lòng tuyệt vọng càng tăng cao. Hiện giờ nguyên lực của cả bốn người đều bị hao tổn phân nửa, tiếp tục thế này so với chết ngay lập tức còn khốn khổ hơn rất nhiều. “Sư tỷ, huyết vân.” Đúng lúc này, Thanh Thanh chợt biến sắc khi nhìn thấy một đám sương vụ màu đỏ đang lăn lộn mà lao tới. Chúng giống như một con sóng thần cao đến chục trượng càng quét khắp nơi. Đám thây ma vừa nãy còn kêu gào khi bị huyết vân cuốn vào thì lại im lặng lạ thường. Thanh Trúc tuyệt vọng buông tay. Khắp nơi trong đế đô không gặp thây ma thì cũng bị xích quang chiếu trúng hóa thành cát bụi. Chẳng những thế bây giờ lại còn cả huyết vân tựa như đại khẩu thôn phệ thì làm sao có khả năng sống sót được nữa. “Sư tỷ, mau truyền công lực còn lại cho muội.” Mục Ninh Yên từ trung tâm chậm rãi bước ra. Gương mặt nàng trắng bệch, đôi mắt cũng chẳng còn sự hoạt bát mà thay vào đó là trang nghiêm dị thường. Bốn sư tỷ đồng môn của Mục Ninh Yên nhìn nhau sao đó khẽ gật đầu. Ngay lập tức, Thanh Trúc, Thanh Vân, Thanh Thúy và Thanh Than đúng ở xung quanh nàng bắt đầu vận huyết công lực còn lại truyền đi. “Phốc!” Mục Ninh Yên nhất thời không chịu được bốn dòng nguyên lực truyền vào cơ thể nên thổ huyết. Nhưng mà, rất nhanh sau đó nàng đã điều tiết trở lại, khí sắc hồng nhuận trên gương mặt chính là biểu hiện rõ nhất. “Đoán Cốt tầng hai, tầng ba…” Khí thế của Mục Ninh Yên tăng lên rõ rệt nhưng nhiêu đó vẫn là chưa đủ. Nàng quay đầu nhìn những người còn lại: “Mau truyền thêm nguyên lực.” Tất cả bọn họ đều có chút chần chờ nhưng khi thấy huyết vân đang lao tới thì không thể không làm theo. “Đoán Cốt tầng tám, tầng chín, Điên Phong. Thiên Huyền!” Tại khoảnh khắc ấy, khí thế trên người Mục Ninh Thiên bành trướng. Từ cơ thể nàng phát ra một loại hoàng quang tựa như kết giới đang phóng đại ra bên ngoài. Mà lại, huyết vân mang theo ăn mòn tuyệt đối vậy mà khi chạm phải liền nhanh chóng tiêu tán. Thậm chí, đến cả đám thây ma cũng sợ hãi không cách nào lại gần. Tám góc của đế đô, những tên huyết y nhân đang khống trận cảm nhận một màng này liền kinh ngạc. Giống như tâm ý tương thông, tất cả đều đồng loạt dồn nguyên lực muốn đem tất cả người bên trong luyện hóa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]