Bên ngoài sân đấu, một lão giả đầu tóc bạc phơ ngóng nhìn lên hai nhân ảnh trẻ tuổi đang cầm vũ khí lao vào nhau mà lộ vẻ kinh ngạc. Nói đúng hơn là ông ta để ý Mạc Thiên Sinh. Ông nhớ rõ ràng vài năm trước đến thăm còn gặp qua một Mạc Thiên Sinh xơ xác gầy gò, thế mà giờ đây đã có thể cầm lấy thanh thương kia mà quần vũ. Mục Trác Vân, phụ thân của Mục Ninh Yên, cũng là người đã cùng Mạc Thế Khải hứa hôn cho hậu bối. Khi nghe tin nữ nhi của mình cùng trưởng lão Hợp Hoan Tông tới đây đòi hủy hôn, ông đã cực kỳ tức giận. Cả đời ông quan trọng nhất chính là chữ tín cho nên lúc Mục Ninh Yên trở về ông đã dùng gia pháp trừng phạt. Bất quá, Mục Ninh Yên chưa từng hối hận chút nào. Nàng là một nữ nhân nhưng tâm tính cứng rắn. Đời con gái chỉ có một sao lại phải nghe theo sắp đặt làm thê tử của một kẻ yếu đuối đâu. Mục Trác Vân cũng biết điều đó cho nên sau đó ông đã tự mình đến tạ lỗi. Bất quá, việc Mạc Thiên Sinh bỏ nhà ra đi lại làm cho ông càng thêm dằn vặt khổ sở. Nhiều năm qua, Mục Trác Vân đã cho người tìm kiếm tung tích của Mạc Thiên Sinh không thua kém gì Mạc Thế Khải nhưng vẫn chẳng có kết quả nào. Có điều việc Mạc Thiên Sinh trở về lại nằm ngoài suy đoán của ông. Càng ngạc nhiên hơn là giờ đây “hiền tế hụt” của ông đã đủ sức để đấu với một tu giả đồng cấp. Lúc này, Mạc Thiên Thanh tay cầm linh kiếm phóng tới. Lam quang hai tầng phát ra khí thế bức người, tưởng chừng những thứ đi qua đều đồng loạt đứt đoạn. Hắn dữ tợn tiếp cận Mạc Thiên Sinh hướng thẳng lưỡi kiếm đâm vào yết hầu. Mạc Thiên Sinh lùi lại một bước, Thiếc Nha Thương trên tay huy động gạt đi sau đó xoay một vòng dùng cán thương phản công. Cổ tay Mạc Thiên Thanh chấn động, thanh kiếm gần như sắp rời khỏi tay. Hắn biết lực đạo của Mạc Thiên Sinh mạnh mẽ nhưng không ngờ lại đến mức này. Mà lại, còn chưa kịp kinh hãi thì phần cáng đen sì đã tới ngay trước ngực. Hắn vội vàng phi thân trực tiếp lộn một vòng rồi lùi lại. Thế nhưng mà, Mạc Thiên Thanh tuy phản ứng nhanh nhưng đối thủ còn nhanh hơn. Chỉ thấy thân ảnh Mạc Thiên Sinh tựa hồ mờ đi rồi hóa thành một đạo thiểm quang tiếp cận. Hai tay hắn nắm chặt Thiếc Nha Thương trực tiếp bổ chéo trước ngực của Mạc Thiên Thanh. Kinh hãi tột cuộc là biểu hiện trên gương mặt Mạc Thiên Thanh. Rõ ràng bước chân của Mạc Thiên Sinh rất chậm nhưng hắn lại có cảm giác mờ ảo. Bây giờ thanh thương đen sì kia đã đánh tới, hắn chỉ có thể giương kiếm ra đỡ. “Keng!” Thương kiếm va chạm, tia lựa lập tức lóe lên. Mạc Thiên Thanh bị đánh văng ngược ra sau vài chục thước. Đầu óc của hắn mơ hồ cảm giác như có vài nghìn ngôi sao đang lấp lánh trước mắt, khóe miệng càng là trào ra tiên huyết. Hiển nhiên sau đòn vừa rồi, cơ thể và nội tạng của hắn đã bị chấn thương. Mạc Thiên Sinh dựng đứng trường thương không tiếp tục tấn công đồng thời vô cùng kích động. Hắn vốn nghĩ Mạc Thiên Thanh rất mạnh, với năm trăm cân phụ trọng rất khó đánh lại nhưng không ngờ vẫn rất thuận lợi. Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ chỉ mới tiểu thành nhưng khi vận dụng lại có tác dụng không tưởng. Thậm chí vừa rồi Mạc Thiên Thanh cũng phản ứng nhưng bất ngờ khựng lại. Mặt khác, đòn bổ thương kia Mạc Thiên Sinh đã luyện trên dưới nghìn vạn lần cho nên uy lực tất nhiên phải kinh người, dù sao nó chính là dùng để xẻ đá. Có thể vừa rồi hắn đã giảm bớt lực lượng nhưng đối với cơ thể của Mạc Thiên Thanh thì vẫn là quá sức chịu đựng. Mạc Thiên Thanh từ trong choáng váng định thần lại. Hắn nhìn Mạc Thiên Sinh một cách kinh hãi thay vì khinh miệt như trước. Hắn rất quan trọng sỉ diện, đặc biệt là ở trước rất nhiều người như vậy. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Thế Đông đang trợn mắt kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Sinh và tất nhiên những người khác cũng như vậy. Mọi sự chú ý trong lúc nhất thời đều đổ dồn về phía vị biểu huynh mà lúc nhỏ hắn thường hay bắt nạt. “Aaaa!” Mạc Thiên Thanh không cam tâm. Đáng lý ra hắn mới là người nhận được ánh hào quang mới phải. Thế rồi, sát khí trong mắt lập tức bốc lên, hắn lại lần nữa lao tới, con mắt xích hồng như sắp sửa nứt ra. Mạc Thiên Sinh nhìn bộ dạng của Mạc Thiên Thanh, trong lòng không chút nao núng. Hắn đã thấy rất nhiều hung thú từng nhìn mình với ánh mắt như vậy. Tuy nhiên, sự khác nhau ở đây chính là Mạc Thiên Thanh không có năng lực để hắn sợ hãi. “Tới đây.” Lần này Mạc Thiên Sinh không hề đứng yên mà chủ động xông tới. Ngay lúc còn cách đối thủ vài thước, hắn lập tức huy động cánh tay, mũi thương lập tức đột kích liên tục. Mạc Thiên Thanh thấy thế vội vàng giảm tốc đem linh kiếm chống đỡ. Mà lại, tay trái hắn như đang nắm một vật gì đó lúc này lại ném ra. Một làn khói màu xanh đậm đặc lập tức bao phủ trước mặt Mạc Thiên Sinh. “Độc vụ?” Trương quản sự nhíu mày lẩm bẩm. Lúc trước không có quy tắc cấm dùng độc nhưng đây lại là quy tắc ngầm đối với tu giả. Thế mà giờ đây Mạc Thiên Thanh lại đem độc vụ sử dụng thì chẳng khác nào tự vả đồng thời cũng là tát vào mặt của Mạc Thế Đông. Nhưng mà trong lúc này Mạc Thiên Thanh nào có để ý nhiều như vậy. Cái hắn cần chính là cho Mạc Thiên Sinh thấy dù cho có mạnh thì cũng phải khuất phục trước mặt hắn. “Ha ha. Để xem ngươi đấu như thế nào.” Mạc Thiên Thanh điên cuồng gào lên mà nhìn về phía nhân ảnh bị kẹt bên trong độc vụ. Ở bên dưới, Mạc Thế Đông lo lắng muốn xông lên. Cùng với ông, bên cạnh còn có cả Mục Trác Vân cũng tương tự vậy. Có điều, vừa lúc ấy từ trong độc vụ bỗng nhiên vang lên thanh âm của Mạc Thiên Sinh: “Trác đại ca. Cho đệ ít rượu.” Giống như đã biết trước, Trác Phàm cười khẽ một tiếng sau đó đem bầu rượu còn hơn hai phần ba ném lên. Chỉ thấy Mạc Thiên Sinh vung mạnh trường thương đánh nát tửu bình, mùi rượu thơm nồng lập tức phà ra vương vãi khắp nơi. Mà lại, còn chưa để chúng hoàn toàn rơi xuống mặt đất Mạc Thiên Sinh đã hét lên tung ra một chưởng. Theo đó, một tia lửa nhỏ bất chợt phóng thích đem toàn bộ rượu trên không trung đốt cháy. Càng bất ngờ hơn chính là toàn bộ khói động đang bao phủ cũng bị thiêu rụi đến không còn gì. “Độc vụ có thể dùng cách này sao?” Không chỉ Mạc Thiên Thanh ngơ ngác mà ngay cả Trương quản sự làm bình phán cũng không giấu được sự kinh ngạc. Trác Phàm càng là bật cười. Loại tiểu kỹ này là do hắn học được từ Đường Môn ở Phàm giới. Chất cồn bên trong rượu một khi bị đốt cháy sẽ có tác dụng thanh tẩy khói độc. Tất nhiên không phải mọi loại đều được nhưng độc khí màu xanh mà Mạc Thiên Thanh sử dụng không nằm trong số đó. Đến khi độc vụ dần tan đi, Mạc Thiên Sinh cũng dần dần lộ ra bên ngoài. Mặc dù đã xử khí xong làn khói kia nhưng trước đó hắn vẫn vô tình hít phải. Lúc này gương mặt của hắn đã chuyển sang màu xanh, toàn thân cũng tương tự là như vậy. Thấy thế, Mạc Thiên Thanh còn đang kinh hãi bỗng bình tĩnh đôi chút rồi cười to: “Ha ha. Ngươi trúng độc rồi. Để xem bây giờ ngươi còn đánh nổi hay không?” Mạc Thiên Sinh không nói gì mà chỉ bắt đầu vận nguyên lực đem hữu chỉ lần lượt điểm lên các huyệt vị trên thân thể là chất độc tạm thời bị đình trệ. Đến đây, gương mặt Mạc Thiên Sinh trở nên lạnh lẽo nhìn Mạc Thiên Thanh, đáy mắt chứa đầy sự phẫn nộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]