Đến khi bình minh dần ló dạng, Trác Phàm từ từ khai nhãn. Dưới tia nắng chiếu rọi xuyên qua cửa đông, trong mắt của hắn như ẩn như hiện một tầng bạch quang mờ nhạt, mọi thứ trước tầm nhìn đều được hắn nhìn thấy rõ ràng.
Ở bên cạnh, trung niên nhân cũng cực kỳ rung động. Hắn có thể cảm thấy ở thời điểm này, Trác Phàm như phát ra một cổ tinh thần lực hùng hậu vượt qua cả mình. Dù chỉ là cảm nhận nhưng lại khiến hắn kinh nghi không thôi.
Trác Phàm lúc này đã đứng dậy nhìn trung niên kia gật đầu. Có điều vừa chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại.
Trung niên kia hơi chần chừ một chút rồi nói: “Trác huynh. Ngươi thật sự là một phàm nhân thật sao?”
Nói xong câu này, gương mặt xanh xao của hắn như thoáng chốc đỏ lên. Nhưng mà dù thế hắn vẫn muốn khẳng định một lần nữa. Tự cổ chí kim làm gì có một người thường nào đủ lực lượng để một tu giả cảm thấy kiêng kỵ đâu.
Trác Phàm cũng là lần đầu tiên nghe trung niên kia gọi hai chữ “Trác huynh”. Hắn quay đầu nhìn đối phương, gương mặt đầy sẹo khẽ mỉm cười: “Bây giờ thì là vậy.”
“Bây giờ thì là vậy sao?”
Câu nói của Trác Phàm liên tục quẩn quanh trong đầu trung niên kia. Tiếp theo một cái chớp mắt, lại hỏi: “Vậy còn truyền thuyết vương hoa là thật sao?”
Trác Phàm hơi khựng lại. Không phải vì hắn chột dạ mà như nhớ lại sự tình năm xưa. Hắn thật lâu nhìn trung niên kia rồi cười nói: “Là thật.”
Nói rồi, hắn lập tức quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gioi-chi-chien/372070/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.