Đến khi bình minh dần ló dạng, Trác Phàm từ từ khai nhãn. Dưới tia nắng chiếu rọi xuyên qua cửa đông, trong mắt của hắn như ẩn như hiện một tầng bạch quang mờ nhạt, mọi thứ trước tầm nhìn đều được hắn nhìn thấy rõ ràng. Ở bên cạnh, trung niên nhân cũng cực kỳ rung động. Hắn có thể cảm thấy ở thời điểm này, Trác Phàm như phát ra một cổ tinh thần lực hùng hậu vượt qua cả mình. Dù chỉ là cảm nhận nhưng lại khiến hắn kinh nghi không thôi. Trác Phàm lúc này đã đứng dậy nhìn trung niên kia gật đầu. Có điều vừa chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại. Trung niên kia hơi chần chừ một chút rồi nói: “Trác huynh. Ngươi thật sự là một phàm nhân thật sao?” Nói xong câu này, gương mặt xanh xao của hắn như thoáng chốc đỏ lên. Nhưng mà dù thế hắn vẫn muốn khẳng định một lần nữa. Tự cổ chí kim làm gì có một người thường nào đủ lực lượng để một tu giả cảm thấy kiêng kỵ đâu. Trác Phàm cũng là lần đầu tiên nghe trung niên kia gọi hai chữ “Trác huynh”. Hắn quay đầu nhìn đối phương, gương mặt đầy sẹo khẽ mỉm cười: “Bây giờ thì là vậy.” “Bây giờ thì là vậy sao?” Câu nói của Trác Phàm liên tục quẩn quanh trong đầu trung niên kia. Tiếp theo một cái chớp mắt, lại hỏi: “Vậy còn truyền thuyết vương hoa là thật sao?” Trác Phàm hơi khựng lại. Không phải vì hắn chột dạ mà như nhớ lại sự tình năm xưa. Hắn thật lâu nhìn trung niên kia rồi cười nói: “Là thật.” Nói rồi, hắn lập tức quay đầu rời đi. Trung niên nhìn theo bóng lưng của Trác Phàm, trong đầu không khỏi hiện lên vô số tưởng tượng. Thật lâu sau hắn mới ôm quyền, giọng nói bao trùm cả Hoàng Liên Sơn: “Sau này hữu duyên gặp lại.” Trác Phàm làm như không nghe thấy, vẫn cứ tiếp tục rời đi. Chỉ là trong lòng lại âm thầm cầu chúc: “Mong là ngươi sẽ tìm được nó.” Trở về động phủ, Trác Phàm nhìn thấy Mạc Thiên Sinh một thân ăn mặc chỉnh tề thì mỉm cười thản nhiên. Ai đi xa mà không muốn trở về quê, tên đệ tử này háo hức như vậy cũng là dễ hiểu mà thôi. “Đi thôi.” Trác Phàm lên tiếng. Mạc Thiên Sinh hưng phấn gật đầu một cái sau đó vui vẻ cước bộ. Đúng lúc này, từ phía động phủ đột nhiên phi ra một đầu linh thú. Bốn cái chân nổi lên ám kim quang mang đạp qua từng mõm đá trơn trượt phi tới trước mặt hai người. Ám Kim Sư Hổ con liếc mắt nhìn Mạc Thiên Sinh lại có chút sợ sệt ngó sang Trác Phàm. Nó “gào gào” hai tiếng rồi như không đành lòng cọ đầu vào trên thân thể của Mạc Thiên Sinh đồng thời trong mắt lộ ra một chút long lanh hướng về Trác Phàm. Thời gian qua ở cùng với thầy trò Trác Phàm, Ám Kim Sư Hổ đã bắt đầu có chút tình cảm với hai người. Nó sợ hãi Trác Phàm nhưng đối với Mạc Thiên Sinh lại cực kỳ thân thiết. Bây giờ nhìn bọn họ rời đi để lại nó một mình thử hỏi làm sao nó bấn lên như vậy được. “Tiểu Dạ à. Không được đâu. Nơi này phù hợp với ngươi nhiều hơn.” Mạc Thiên Sinh xoa đầu, dù lòng không đành rời bỏ Ám Kim Sư Hổ nhưng cũng phải nói lời an ủi. Trác Phàm thì ở một bên quan sát hết thảy nhưng không nói gì. Thực tế hắn cũng có ý tưởng đem Ám Kim Sư Hổ đi theo, đến khi nó trưởng thành hẳn sẽ trở thành một phần chiến lực mạnh mẽ của hai người. Nhưng mà từ giờ tới lúc đó vẫn còn thời gian rất dài, hắn thì không nhiều thời gian để làm như thế, trừ phi… Đúng lúc này, Ám Kim Sư Hổ đột nhiên toàn thân nở rộ quang mang, vầng sáng màu ám kim từ chữ Vương (王) trên đầu nó phát sáng. Chỉ thấy xung quanh nó cùng Mạc Thiên Sinh giống như hình thành một bức tường bao bọc hết thảy. Phía bên này, Mạc Thiên Sinh trên trán cũng đồng dạng xuất hiện một ấn ký hình tròn liên tục cuộn tròn tựa như vòng xoáy. Hắn cảm giác tinh thần của mình lúc này như đang rung động kịch liệt, thậm chí Tử Cực Ma Đồng cũng bất giác thi triển đi ra. Mạc Thiên Sinh ngơ ngác nhìn Ám Kim Sư Hổ ở trước mặt. Hắn chần chừ một chút rồi lên tiếng: “Ngươi thật sự muốn làm vậy sao?” Ám Kim Sư Hổ không chút do dự mà gào lên một tiếng rồi hung hăng gật đầu. Theo đó, vầng sáng trên đầu nó đột nhiên phóng thích ra một cái quang cầu ở trước mặt Mạc Thiên Sinh. Mạc Thiên Sinh đương nhiên biết hành động này của Ám Kim Sư Hổ có ý nghĩa gì nên quay đầu nhìn như muốn trưng cầu ý kiến của Trác Phàm. “Nó muốn là ngươi nên cứ tùy ý ngươi quyết định.” Trác Phàm nhàn nhạt mở miệng nhưng thực chất trong lòng đang vui như nở hoa. Ám Kim Sư Hổ chính là dùng một phân hồn của mình giao ra để cho Mạc Thiên Sinh thi triển bí pháp Hồn Sủng từ tàn quyển đoạt được trước đó của Sùng Si. Trước đây Mạc Thiên Sinh đã nhiều lần thử nghiệm đối với Ám Kim Sư Hổ. Chỉ là đầu linh thú này vẫn còn tương đối đề phòng. Mãi sau này trở nên thân thiết, hắn dần dần từ bỏ ý nghĩ đem nó thu phục. Vốn lần này trở về Mạc gia, Mạc Thiên Sinh định bụng sẽ thả Ám Kim Sư Hổ về rừng nào ngờ nó lại quyết định kí khế ước cùng hắn. Giờ khắc này, tại quang cầu ở trước mặt, vòng xoáy trên trán của Mạc Thiên Sinh chuyển động càng thêm dữ dội như đang lăm le nuốt lấy phân hồn của Ám Kim Sư Hổ. Mạc Thiên Sinh thật sâu nhìn Ám Kim Sư Hổ, thấy trong mắt nó không lộ chút nào hối hận thì thở dài một tiếng đưa tay kết ấn. Ngay lập tức, vòng xoáy trên trán của hắn nở rộ, giống như một tầng mây phát ra kim quang rạng rỡ bao bọc toàn bộ quang cầu vào bên trong. Một khắc thời gian sau, tầng mây kia mới trở nên ảm đạm hình thành vòng xoáy lần nữa dung nhập vào trán của Mạc Thiên Sinh. Mà lúc này, hắn cùng với Ám Kim Sư Hổ đồng thời ngã xuống bất tỉnh. Chỉ thấy giữa ấn đường của cả hai xuất hiện một cái ấn ký lúc ấn lúc hiện. Trác Phàm biết quá trình kí kết khế ước vẫn còn một đoạn thời gian. Tuy nói cả hai đều tự nguyện nhưng sơ suất hẳn là sẽ tồn tại. Dù gì đây cũng chỉ là tàn quyển nên vẫn có thể xảy ra rủi ro. Thế là hắn quyết định ở bên cạnh hộ pháp, đảm bảo không cho bất kỳ thứ gì tiếp cận. Mà động tĩnh nơi này hiển nhiên cũng bị thần thức của trung niên kia cảm nhận được. Hắn lập tức buông thả khí tức khủng bố của mình khiến cho linh thú trong phạm vi mười dặm lần lượt hoảng sợ bỏ trốn, Trác Phàm nhờ đó mà dễ thở hơn nhiều. Lúc này trong thế giới tinh thần, Mạc Thiên Sinh đang đứng giữa một khu vực rộng, trước mắt còn có Ám Kim Sư Hổ. Một người, một thú bốn mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng tiến lại. Chỉ là giữa cả hai giống như bị một bức tường vô hình ngăn cản. Ở phía bên kia không ngờ đột nhiên hình thành cái quang ảnh. Ám Kim Sư Hổ quay đầu lại, nhìn thấy một con linh thú giống hệt mình đang đi tới khiến nhãn đồng nháy mắt ươn ướt. Nếu Trác Phàm nhìn thấy thì hẳn sẽ nhận ra đây là con Ám Kim Sư Hổ mẹ. Nó nhìn về phía con con sau đó quay đầu bỏ đi. “Ngao. Gào”! Ám Kim Sư Hổ con kêu lên vài tiếng rồi như muốn đuổi theo. Mạc Thiên Sinh tu luyện bí pháp hiển nhiên biết được đây chính là rào cản tinh thần. Nếu như Ám Kim Sư Hổ con không vượt qua được thì cả hắn và nó đều sẽ chịu phản phệ, nhẹ thì mất đi thần trí nặng thì bỏ cả tính mạng. Thế rồi, Mạc Thiên Sinh dùng hết sức bình sinh muốn đem bức tường vô hình trước mặt phá đi. Hắn phải mau chóng lôi kéo Ám Kim Sư Hổ trở về còn không thì nguy. Mà lại, mỗi lần Mạc Thiên Sinh xung kích bức tường, đầu hắn lại chịu một trận đau như búa bổ. Hiển nhiên hắn đang dùng chính tinh thần lực của mình để tranh đấu. Nhận ra điều này, Mạc Thiên Sinh lập tức toàn lực, tròng mắt như bị tử quang phun trào nở rộ khắp nơi. Mà theo đó, bức tường vô hình kia cũng khẽ rung động. Chớp mắt sau, một đạo tia sáng giống như thiểm điện bất ngờ bay ra kèm theo âm thanh “rắc rắc”. Chỉ thấy bức tường vậy mà đột nhanh chóng sụp đổ, có điều Mạc Thiên Sinh vì thế mà phải đau đớn đến vặn vẹo gương mặt. Nhưng hắn không lo được nhiều như thế mà vội vàng xông lên muốn kéo Ám Kim Sư Hổ con trở về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]