Chương trước
Chương sau
Trong tiểu trấn, Mạc Thiên Sinh hoàn toàn chẳng hay biết những chuyện xảy ra ở trên Hoàng Liên Sơn. Sau khi phục dụng đan dược, hắn liền được Trác Phàm yêu cầu ở trong phòng chậm rãi đem nguyên lực vận chuyển khắp cơ thể, đồng thời tiến hành nạp thổ dùng linh khí trời đất tẩm bổ cho bản thân.
Đã hai ngày trôi qua, Mạc Thiên Sinh chưa từng rời khỏi khách điếm lần nào, chỉ có buổi sáng mở cửa tiến hành tu luyện Tử Cực Ma Đồng mà thôi. Nhưng mà, thời gian ở một mình, hắn cảm thấy có phần lo lắng. Hôm nay hắn đã xem như hấp thu toàn bộ dược tính cho đan dược tứ phẩm nên quyết định ra ngoài vận động gân cốt một chút.
Ngồi trong phòng tĩnh tọa đã lâu, Mạc Thiên Sinh phải mất một ít thời gian mới có thể cử động bình thường trở lại. Hắn rời khỏi giường duỗi tay vặn vẹo thân thể, tiếng xương cốt vang lên lốp cốp nhưng lại đem tới cảm giác khoan khái lạ thường.
Sau đó, Mạc Thiên Sinh cầm lấy Thiếc Nha Thương vừa muốn mở cửa ra ngoài thì một nhân ảnh hù dọa hắn giật cả mình.
“Sư… Sư phụ, ngươi làm sao?”
Trước mặt Mạc Thiên Sinh chính là Trác Phàm với thân thể đầy máu, khắp nơi đâu đâu cũng là vết đao chém, trước ngực càng là một mảnh thâm tím.
Trác Phàm không đáp Mạc Thiên Sinh mà lách người đi vào bên trong. Dù máu đã ngưng chảy nhưng trước đó bị mất đi một lượng lớn khiến tâm thần hắn càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Mạc Thiên Sinh biết được sự việc nghiêm trọng liền đóng chặt các cửa lại. Trong chỉ giới của hắn cũng có một ít đan dược trị thương liền đem toàn bộ cho Trác Phàm.
“Sư phụ. Mau uống.”
Trác Phàm lắc đầu cầm ra hai chiếc dược bình nói: “Dùng cái này…”
Nói xong, Trác Phàm trực tiếp mất đi ý thức, cả thân thể ngã rạp xuống ngay giữa phòng.
Mạc Thiên Sinh lo lắng vội dìu hắn lên giường đồng thời tự mình đi xuống lầu mang một ít nước nóng lên. Việc Trác Phàm bị thương hiển nhiên không thể tránh khỏi tai mắt của mọi người. Chẳng qua bọn họ cho rằng hắn là vì xui xẻo gặp phải cường đạo mà thôi, còn giữ được mạng sống là may mắn lắm rồi. Việc này không phải trước nay chưa từng xảy ra bên ngoài tiểu trấn.
Cởi y phục của Trác Phàm ra, Mạc Thiên Sinh không khỏi hít sâu một hơi. Khắp người Trác Phàm đều là lít nha lít nhít vết đao, nông sâu khác nhau. Thậm chí, bên ngực trái còn xuất hiện một cái huyết động giống như bị thứ gì đó đục khoét lộ rõ xương trắng, máu tươi tại ví trí này chảy ra cũng là nhiều nhất.
Mạc Thiên Sinh cũng là lần đầu tiên sơ cứu nên không biết phải làm thế nào. Hắn đem khăn ướt lau hết cơ thể của Trác Phàm sau đó dùng dược dịch thoa lên.
Sau một lúc, Mạc Thiên Sinh hơi chần chừ. Cuối cùng hắn quyết định đổ toàn bộ dược dịch vào trong bồn nước cùng với Giải Ưu Thảo sau đó để Trác Phàm ngâm mình. Còn bình đan dược còn lại, cứ cách hai canh giờ hắn lại cho Trác Phàm dùng một lần.
Ở phương diện khác, tại cách Hoàng Liên Sơn ngoài trăm dặm, khống thi giả mới đem áo choàng cởi ra gương mặt trẻ trung đầy vẻ âm trầm. Vốn dĩ muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa Hoàng Dược Cốc và Vạn Độc Môn nhằm kiếm lợi nào ngờ chẳng những không bắt được gà còn mất nắm thóc.
Mục tiêu của hắn chính là thân thể của cao thủ Thiên Huyền đồng thời còn có cả chỉ giới của chấp sự hai tông nào ngờ Trác Phàm thật sự quá ngoan cường, tựa như gián đánh mãi không chết còn mất luôn một thanh ma bảo cấp ba.
Hiện tại hắn vẫn chưa dám trở lại Hoàng Liên Sơn bởi vì cao thủ thần chiếu vẫn còn ở đó. Chưa kể đó, người của Thánh Hỏa Sơn hẳn là cũng sẽ đem viện binh đi tới trong khi đồng môn bây giờ cũng chỉ mỗi hắn có thực lực cao nhất tại nơi này.
Quay đầu nhìn về phương xa, khống thi giả không cam lòng nói: “Cho ngươi sống thêm vài ngày, sau này ta sẽ tới đòi lại Đoạn Hồn Kiếm.”
Tới đây, hắn lập tức đề khí lăng không bay đi.
Mới đó đã bảy ngày trôi qua, trong thời gian này, người bên trong tiểu trấn đồng thời kinh hãi khi phát hiện hàng loạt cao thủ khí thế bàng bạc vô cùng đáng sợ xuất hiện. Tất cả bọn họ đều là viện binh của Hoàng Dược Cốc và Thánh Hỏa Sơn phái đến sau khi nghe tin.
Mà lại, cùng thời khắc này, Vạn Độc Môn cũng tiến hành phong môn kêu gọi toàn bộ đệ tử nhanh chóng trở về. Tuy nhiên, một ít đệ tử còn ở quá xa không kịp hồi tông mà toàn bộ bị ngược sát thê thảm. Hiển nhiên, hành động này không phải do Hoàng Dược Cốc mà là Thánh Hỏa Sơn làm ra.
Sự việc trên Hoàng Liên Sơn đã oanh động cực lớn tới toàn bộ đại lục Chu Thiên. Thánh Hỏa Sơn mang danh là tông môn chính đạo nhưng tính khí nóng nảy lại vô cùng căm thù ma tông. Chính vì thế khi nghe tin Viêm Tư Tạc bị Vạn Độc Môn hại cho thừa sống thiếu chết, toàn bộ cứ như ong vỡ tổ đi truy quét khắp nơi, phàm là có liên quan tới Vạn Độc Môn đều bị giết chết sạch sẽ.
Trên thực tế, việc này chẳng qua chỉ là một ngòi nổ mà thôi. Thánh Hỏa Sơn từ lâu đã không ưa gì ma tông nên mượn cơ hội lần này cùng với Hoàng Dược Cốc liên thủ tiến hành đánh giết Vạn Độc Môn.
Có điều, dù hùng hùng hổ hổ đến đâu, sự kiêng kỵ là vẫn có. Mặc dù Thánh Hỏa Sơn rất muốn tiêu diệt Vạn Độc Môn nhưng nội tình của kẻ địch không phải là không có.
Xung quanh căn cứ Vạn Độc Môn đều là tà khí âm hàn lại thêm bốn cái trận thức cấp tám đặt ở bốn phương đồng thời được cao thủ Thần Chiếu áp trận, cho nên dù muốn dù không thì cả hai tông chính đạo cũng chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài.
Trong khoảng thì gian phong môn, Vạn Độc Môn đã nhiều lần gửi thư cầu viện đến hai tông còn lại là Hủ Thi Tông và Hắc Viêm Lĩnh nhưng đều chỉ nhận lại sự thờ ơ lãnh đảm.
Ma tông chủ trương vốn dĩ là bất chấp thủ đoạn không màn tình nghĩa chỉ làm việc gì có lợi. Đứng trước tình thế ấy, Môn chủ Vạn Độc Môn không còn cách nào khác là bỏ ra đại giá mới có được sự viện trợ. Tuy nhiên, cũng chỉ có một mình Hắc Viêm Lĩnh chấp nhận còn Hủ Thi Tông vẫn bặt vô âm tín.
Tiếp sau đó, toàn bộ Chu Thiên Đại Lục gần như chao đảo bắt đầu lo lắng đứng ngồi không yên. Chiến tranh diện rộng giữa bốn tông chính ma sắp sửa xảy ra, người chịu khổ không ai khác ngoại trừ phàm nhân.
Không nghi ngờ gì, khu vực lân cận của Hoàng Liên Sơn sẽ là trung tâm trận chiến. Trong lúc chờ đợi hai phe tiến hành chiêu binh mãi mã, hàng loạt cuộc di dân cũng đã diễn ra, chẳng ai muốn phải trở thành con kiến hôi chết vô ích cả.
Mãi đến nửa tháng sau, khi tình hình xung quanh trở nên căng thẳng, Trác Phàm mới từ từ tỉnh dậy. Thương thế trên người hắn đã khép miệng gần như toàn bộ, thậm chí còn không có một vết sẹo điều này khiến cho Mạc Thiên Sinh càng nhìn càng cổ quái.
Sức khôi phục của Trác Phàm đáng sợ như vậy nhưng vì cớ gì mấy vết sẹo trên gương mặt không hề mất đi, không lẽ lôi kiếp khi đột phá đáng sợ như vậy sao?
Trên thực tế, Mạc Thiên Sinh suy nghĩ cũng có chỗ không đúng. Lôi kiếp mặc dù mạnh nhưng không tới tình trạng như vậy, chẳng qua Trác Phàm đụng phải là Kim Lôi ẩn chứa đại đạo cho nên vết cháy bỏng mới khó lành lại mà thôi.
“Ta hôn mê đã bao lâu rồi?” Trác Phàm hỏi.
“Được nửa tháng rồi.”
Sau đó Mạc Thiên Sinh liền đem tình hình mấy ngày ra một năm một mười kể lại. Những thứ này đều là hắn từ bên ngoài nghe lại, có cái đúng có cái sai cũng có cái là người ta phóng đại lên nhưng đại khái là không bao lâu nữa chỗ này sẽ thành một cái chiến trường.
Trác Phàm nghe xong liền nhanh chóng đưa ra quyết định. Hiện tại hai người vẫn chưa làm nổi trò trống gì nên chỉ có thể nhanh chóng tránh đi. Việc cần làm trước mắt chính là chọn một nơi thích hợp mà thôi.
Trác Phàm đắn đo một hồi cuối cùng mới chọn được một chỗ phù hợp. Tuy nhiên, trước khi rời đi hắn vẫn nên kiểm tra thu hoạch nửa tháng trước mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.