Thanh Minh và Thanh Vấn từ từ bước ra. Dưới ánh ban mai, bóng dáng bọn họ như trở nên lớn hơn, từng sợi tóc bị cơn gió thổi rối đong đưa cùng với vạt áo phiêu dật lộ ra phong thái bất phàm.
Nhìn theo bóng dáng Tam Bộ Lão Quái rời đi, Thanh Minh chỉ lạnh lùng lên tiếng: “May cho hắn là còn biết nghe lời. Nếu không… Hừ hừ.”
“Sư đệ. Đừng quên tông chủ đã dặn, những việc ở nơi khác chúng ta nên ít xen vào thì hơn. Những loại tranh đấu thế này luôn là cần thiết phải xảy ra.” Thanh Vấn nhẹ giọng nhắc nhở nhưng cũng không hề thiện ý mà nhìn theo.
Tới khi quay lại, phát hiện Trác Phàm cũng đang nhìn lại, Thanh Vấn mỉm cười ôm quyền.
Nhưng mà không đợi bọn họ chào hỏi, Trác Phàm biết nhưng vẫn giả vờ đề phòng đem Hắc Côn để ở trước mặt nói: “Các ngươi là ai?”
Thanh Vấn và Thanh Minh nhìn nhau, sau cùng vẫn là người ở trước nhã nhặn nói: “Các hạ đừng quá căng thẳng. Tại hạ là Thanh Vấn còn đây là sư đệ Thanh Minh. Trước đây từng có dịp gặp mặt ngươi cùng Thiên Sinh huynh đệ. Chỉ là lúc đó ngươi bị thương nặng nên chưa thể chính thức chào hỏi.”
“Còn có cả sư phụ của Thiên Sinh nữa.” Thanh Minh bổ sung.
“Sư phụ của chúng ta?” Trác Phàm nghi hoặc hỏi lại.
“Đúng thế. Lúc đó ngài ấy còn cứu chúng ta một mạng nữa…”
“Được rồi. Khoan hãy nói chuyện này. Ta còn có việc.” Trác Phàm cắt ngang vội vàng quay người rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gioi-chi-chien/2338632/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.