Lên bờ, một mảng hoang tàn, khoảng chừng phải đi thêm mười dặm mới tới chỗ có hơi người, Tô Hàn Giang đứng ở bên ngoài một hộ gia đình ném Đinh Tráng vào trong, đợi người trong nhà kinh ngạc chạy ra quan sát, hắn mới vứt qua một thỏi vàng và một thỏi bạc, thỏi bạc là cho hộ gia đình đó, thỏi vàng là cho Đinh Tráng, sau đó vù một tiếng bay đi mất, hộ gia đình đó cả đời chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế, mới vừa nổi lên chút lòng tham, đã bị cảnh tượng hắn bay đi dọa mất hết, người bình thường có ai biết được cái gì gọi là khinh công, chỉ cho là quỷ quái, nào dám tham lam tiền tài của quỷ quái, vội vàng ba chân bốn cẳng kéo Đinh Tráng sớm đã hôn mê vào trong nhà.
Hôm nay thời tiết trong trẻo, lão cha Trương gia sớm ra khỏi cửa, đi được hai mươi dặm thì kịp đến họp chợ trên huyện thành một tháng một lần, bán được mười mấy tấm da thú, lại mua một số vật dụng tạp nham và một ít thuốc bổ loại thường, còn hiếm khi kéo thêm mấy tấc vải thô, tiếp đó chạy đến nhà Lý đại hộ gia trong thành tìm nhi tử làm người hầu ở đó nói chuyện vài câu, chỉ là vài chuyện trong nhà, còn hơi lộ ra ý tứ muốn nhờ bà mai hỏi một thê tử cho con, chỉ trong khoảng một, hai tháng, bảo nhi tử cứ yên tâm mà chờ, mới vội vàng trở về nhà, đường xá không dễ đi lắm, đến khi về đến nhà, bên trời đã thấy tối dần rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-giang-anh-tuyet/2006092/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.