Hậu sự của Lý Nhị Cô vẫn là nhờ có Vương Tam Hổ mới an bài thỏa đáng, Đinh Tráng từ lúc vợ y nhắm mặt lại, thì người cũng có chút ngây ngây ngẩn ngẩn, mỗi ngày cũng không biết đã trôi qua thế nào, Vương Tam Hổ biết y thương tâm quá độ, câu khuyên giải nào cũng đều nói rồi, nhưng không thấy hiệu quả, biết chuyện lần này nếu như Đinh Tráng không thể nghĩ thông, thì người khác có nói gì cũng không tác dụng, Đinh Tráng một đại nam nhân như vậy, cũng không có cách gì chiếu cố tốt tiểu oa nhi, trong một tháng đã xém để cho oa nhi của mình chết đói mấy lần, Vương Tam Hổ thực sự nhìn không nổi, liền đem oa nhi ôm về nhà hắn, để vợ hắn giúp nuôi dưỡng.
Bên cạnh Đinh Tráng không có oa nhi, lại càng thêm trầm mặc không nói, trừ đi kiếm sống, còn lại thì đều ngồi bên giường ngây ngẩn, trong đêm lại càng không chịu ngủ, luôn cảm thấy Lý Nhị Cô vẫn ở bên cạnh chưa từng rời đi, chỉ cần y không nhắm mắt, liền có thể rờ được thân thể của vợ, ấm áp, mềm mại. Từ khi trở về, y chưa từng có hành động thân mật nào với vợ, không phải y không nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nàng, mà chỉ là y cảm thấy thân thể này của bản thân đã không còn xứng đáng, hiện tại y đã hối hận rồi, y muốn lại được hôn lên mặt vợ, muốn lại được ôm thân thể của vợ, nhưng đã không thể rồi.
Cứ như thế lại chịu thêm mấy ngày, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-giang-anh-tuyet/2006055/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.