Thanh Hoa không biết ở đâu ra Ngôn đại nương tử lại dùng bốn chữ không biết xấu hổ dán đầy mặt mình, thật có chút không phản ứng kịp, chuyện này là có ý gì đây, chẳng phải chỉ kéo áo khoác thôi mà? làm như ai đang đùa giỡn ai vậy
Ngôn đại nương tử cũng đã đi xa, bóng lưng quyết tuyệt kia, hiển nhiên không nghĩ gặp lại nàng, Thanh Hoa vuốt vuốt tóc, ta cũng không thể nhiệt tình mà bị hờ hững, xin từ biệt, trong lòng ta người vẫn là hiệp khách nữ.
Một đoạn nhạc đệm ngắn lướt qua, Thanh Hoa liền đi hai gian thu mua y phục cũ để thử vận khí, lần này nàng cẩn thận một chút, thấy đối phương có ý muốn đuổi người liền co giò chạy đi trước.
Không nghĩ tới sạp hàng ở Cửu Hồng thành đều có thái độ khinh người như nhau, thần tình cũng kiểu nói chuyện đều ra vẻ, Thanh Hoa suýt tí nữa là cho rằng mình lạc đường đi vào cửa tiệm bán y phục cao cấp, toàn mắt chó coi thường người khác.
Quẩn quanh một vòng đừng nói là mua y phục của nàng, ngay cả sẵn lòng xem qua cũng không có, Thanh Hoa rất là tức giận, quyết định, đành phải tự lực cánh sinh, quan sát cũng thấy có rất nhiều vị trí trống không người bày sạp, vênh mặt lên, cũng không cần sỉ diện, trải ga giường xuống đất, bày ra trang phục của mình.
Lão nương hôm nay nhất định phải bán hết y phục này!
"Đến a đến a, đi ngang không thể bỏ qua, hàng độc nhất vô nhị không có ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gia-muoi-tu-khuyet-diem-bac/2329368/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.