Trước đây, tôi đã nghĩ anh ấy là một người vô cùng nghiêm túc, tử tế và hiền lành....
...Không ngờ khi trêu ghẹo người khác, anh ấy liền trở thành một lão cáo già mưu mẹo....
^^^ _Tô Ngọc Thu Minh.^^^
---
Tô Ngọc Thu Minh dường như cảm thấy có chút uất ức, mi tâm chau lại: “Em thật sự đã đếm đủ.”
Mỗi lần đếm số cô đều mặc định là bản thân đang đếm tiền, hoàn toàn không có sai sót.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt như muốn nói rằng, nếu anh thật sự cảm thấy thiếu em sẽ đến tìm gặp thầy đền bù lại cho anh.
Thanh Duy có chút buồn cười, đẩy nhẹ trán cô: “Đùa một chút thôi, nếu thật sự lúc nãy bị nói đếm thiếu, em sẽ thế nào?”
Yên lặng một hồi, Thu Minh lại nói với ánh mắt tâm đắc: “Vậy thì cho người kia gập bụng lại, sau đó em sẽ đếm thật kĩ lần nữa.”
Câu trả lời của cô khiến anh càng cảm thấy buồn cười hơn, thoáng chốc khóe miệng đã giương lên cao: “Nhẫn tâm như vậy à.”
Thu Minh gật đầu: “Đúng vậy.”
Vì vừa tập thể dục xong, mồ hôi trên người cũng đặt biệt thấm qua lớp áo, ý thức được việc này Thanh Duy lùi về sau hai bước sau đó mới cân nhắc hỏi Thu Minh: “Sau khi tan học, em có muốn đến thăm bọn trẻ không?”
Thu Minh lập tức nhớ ra lời hứa của mình, cô gật đầu: “Em sẽ đến.”
Dù sao lời hứa cũng là lời hứa, chân đau thì có sao chứ, đi chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duy-giup-to-bay-len/3620402/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.