Những điều ấm áp ta dành cho nhau ở thanh xuân thật đáng kinh ngạc, chớp mắt một cái đã đến lúc phải rời xa.
Nếu ông trời ban cho tớ một điều ước tớ sẽ ước rằng thời gian ngừng lại để đôi ta mãi bên cạnh nhau.
---
Mùa hạ đến, bám víu lấy tầng mây bồng bềnh đổ xuống tán lá đất trời những tia nắng ấm áp khiến thành phố X mang theo vài phần khô nóng.
Kết thúc năm học cũ, ngày ngày được ngồi trên ghế hưởng điều hòa ăn dưa hấu mát lạnh là tuyệt vời nhất rồi.
“Thanh Duy, giúp mẹ mua thêm trái cây và một ít hoa đi con, hoa phòng khách và bếp úa cả rồi, phải thay.”
Nghe được tiếng gọi, dáng người đang ngồi thoải mái kia nhanh chóng đứng dậy, rất đẹp.
“Vâng.”
Anh đội chiếc mũ vành, khoác thêm sơ mi xanh với bên trong là chiếc áo thun trắng, bước ra khỏi cửa.
Giờ này bên ngoài hiện tại không có quá nhiều người, chỉ nghe được vài tiếng lạch cạch của xe đạp, con đường chủ yếu phủ đầy tiếng ve.
Nhà anh cách siêu thị chỉ vài bước chân, khá tiện lợi nhưng hôm nay anh lại thích đến chợ hơn, đi xa hơn một chút.
Trong sự huyên náo của chợ, Thanh Duy tiến đến gian hàng trái cây chọn dưa hấu, nho và lê mỗi thứ một cân rồi thanh toán.
“Ô? Duy hôm nay con đến ủng hộ cô Lam à, đúng là càng ngày càng đẹp trai cô suýt không nhận ra đó, hết hè này con vào lớp mấy?”
Chủ hàng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duy-giup-to-bay-len/3620384/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.