Chương trước
Chương sau
Chưa nghe nói qua, trong mười đại môn phái. . . hai mươi đại môn phái. . . 50 đại môn phái có cái tên này

Lâm Tĩnh Hạo tựa hồ suy nghĩ, "Ah, ta nhớ ra rồi, Tứ Phương Tiểu Thiên Giới Thánh Đường, ta nhớ được, các ngươi tựa hồ có người tên mãnh liệt kia, là người rất thú vị."

"Tứ Phương Tiểu Thiên Giới? Tới từ địa phương đồ bỏ đi a...."

"Móa, tiểu tử này từ chỗ nào xuất hiện đây."

"Tiểu bằng hữu, chỗ không phải là nơi ngươi nên tới, hay là tìm nơi nào mát mẻ mà ngồi a." Một bên có người nhịn không được hô.

Ai mà không muốn làm náo động, nhưng ngươi cũng phải nhìn xem ở nơi nào đã.

"Đầu năm nay thật là thay đổi, có phải người hay không đều dám ra đây trang bức!"

"Vô Huyễn thiếu chủ, nếu ta là ngươi, ta có thể nhịn không được!"

Nơi này toàn ngư long hỗn tạp, chỉ sợ thiên hạ còn chưa loạn, dường như hiện tại mấy cái đội ngũ mạnh mẽ dường như đã đạt tình trạng cân đối vi diệu.

Điều này làm cho các tiểu thế lực cảm thấy không thoải mái, nếu mấy thế lực lớn bị tổn thất trước khi vào Long mộ, đối với bọn họ rất tốt, ít nhất có thể mở mang kiến thức nhìn xem bọn họ có trình độ như thế nào.

Lâm Tĩnh Hạo mỉm cười, "Thánh Đường ư, chỉ cần Tông Chủ các ngươi đáp ứng, ta không có vấn đề gì."

"Lâm Tĩnh Hạo!"

Bầu trời vang lên một tiếng tiếng sấm, Lâm Tĩnh Hạo biến sắc, "Không tốt, lão bất tử này lại tới nữa, Lăng Phỉ tỷ tỷ, ngươi phải giúp ta!"

Lăng Phỉ một mực yên lặng uống trà, nhìn qua ngoài cửa sổ, nghe vậy nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh Hạo, "Tự mình giải quyết!"

Một đạo quang mang hiện lên, một lão già áo đen xuất hiện ở trong Vong Tiên Lâu, "Thiếu chủ, không thể nói lung tung!"

Hộ pháp Vô Huyễn Ma Tông Hắc vô thường, Đại Viên Mãn cao thủ, là cường giả chân chính danh chấn tất cả tiểu thiên giới, coi như là Tông Chủ các phái đều phải cho vài phần mặt mũi.

"Khục khục, Hắc Đại thúc, ta bất quá tùy tiện nói một chút, nói một chút không đáng bị xử theo môn quy a..., chúng ta là Ma tu, không kiêng gì cả."

Lâm Tĩnh Hạo mồm miệng còn rất lanh lợi, ánh mắt Hắc vô thường tức thì nhìn qua người trẻ tuổi dám trả lời, toàn bộ Vong Tiên Lâu đều yên tĩnh.

"Bảo gia trưởng ngươi ra đây!" Hắc vô thường lạnh lùng nói, thân là cao thủ thành danh đã lâu, hắn rất khinh thường việc ra tay với hậu bối.

Người trẻ tuổi mỉm cười, "Chỉ có một mình ta đến đây."

Lập tức chung quanh cười một mảnh, nguyên lai là một kẻ tìm vận may sửa mái nhà dột, không ít người cũng đều ôm loại ý nghĩ này, dù sao Long huyệt mở ra đều có cơ hội bang bang vận khí. Cũng không phải ai cũng có cao thủ Đại Viên Mãn hộ tống.

Trong ánh mắt Hắc vô thường một đạo huyền quang bắn ra. Hắn cấp cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một khiển trách nho nhỏ, không thể nói lung tung!

"Hắc Đại thúc. . ."

Lâm Tĩnh Hạo ngăn cản đã không còn kịp rồi, hiển nhiên. Chỉ cần không phải mười đại môn phái, với Vô Huyễn Ma Tông đều không có áp lực gì.

Nhưng đối phương tựa hồ không có cảm giác gì, Hắc vô thường cũng hơi sững sờ. U Đồng Tử Thuật của hắn có lực nhiếp hồn, mặc dù không có ra tay toàn lực, nhưng cũng đủ làm cho tiểu tử trước mắt sợ tới mức tè ra quần rồi.

"Tiểu tử, sư phụ ngươi là ai!"

"Ha ha, ta là Minh Nhân, đến từ Thánh Đường."

Mọi người sững sờ, khỏi cần phải nói, người dám nói chuyện như vậy cùng Hắc vô thường, riêng phần dũng khí này cũng đủ để hắn nổi danh rồi.

Minh Nhân nhìn Lăng Phỉ cùng Lâm Tĩnh Hạo."Ta nghe nói Khổng Tước Minh Vương Thánh Tượng cùng Cửu Diệu Thanh Long Thánh Tượng rất lợi hại, cho nên đặc biệt tới thử xem, không biết vị nào chịu chỉ giáo."

Lập tức toàn bộ Vong Tiên Lâu đều sôi trào, thậm chí có người dám hướng Lăng Phỉ cùng Lâm Tĩnh Hạo khiêu chiến, quá hoa lệ!

Hoa Kiếm Vũ chợt nhớ tới cái gì, đứng lên, "Ngươi chính là Thánh Đường trận doanh Minh Nhân a. Việc phá hư trận doanh Long Vương của ta ngươi cũng có phần nhỉ."

Minh Nhân mỉm cười, "Đợi ta khiêu chiến xong, tiện thể xử lý luôn công việc, thời gian rất đầy đủ."

Hoa Kiếm Vũ sững sờ, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to."Thánh Đường Minh Nhân, chậc chậc. Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngươi chống đỡ được ba chiêu của ta, ta liền theo họ ngươi!"

Trong bầy người bên trong ở ngoài, Vương Mãnh đã biến thành một nam tử uy mãnh râu dài lẳng lặng nhìn Minh Nhân trên lầu.

Ánh mắt Minh Nhân có một loại bình tĩnh không thể nào hình dung được, khi Vương Mãnh không có ở đây, vật mà hắn mong đợi đã không còn, không thể không nói, Minh Nhân thực rất bi ai.

"Vương Mãnh đâu." Lăng Phỉ một mực giữ im lặng đột nhiên hỏi.

Vương Mãnh cũng nhận ra Lăng Phỉ, dĩ nhiên là sư tỷ ngẫu nhiên xuất hiện vào buổi tối ở Đan Đạo Viện.

Nàng dĩ nhiên cũng là Nữ Hoàng trong truyền thuyết, đệ nhất cao thủ Tinh Quang Tu Chân Học Viện.

Minh Nhân nhìn Lăng Phỉ, "Có khả năng. . . hắn đã chết rồi."

Vương Mãnh là ai?

Đám người Bộ Thanh Vân vẻ mặt mờ mịt, đó là một cái tên lạ lẫm, thế nhưng Lăng Phỉ lại đang đàm luận.

"Người các ngươi nói sẽ không phải là Tinh Quang Vương Mãnh chứ?" Dịch Phàm cũng đứng lên.

Gặp hai người hờ hững, Dịch Phàm nhịn không được lắc đầu thở dài, "Thật là đáng tiếc, ta đang muốn cùng hắn luận bàn một lần đây."

Bộ Thanh Vân cũng nhịn không được nữa, "Ngươi cùng người này đã giao thủ?"

Dịch Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Nguyên lực tu đang chiến, bị hắn cho một kiếm chết luôn, kiếm pháp người này ta thấy đáng sợ nhất, tuyệt đối là thiên tài kiếm thuật."

"Ai đã động thủ!" Cơ Như Sơn bỗng nhiên trầm giọng nói ra.

Hoa Kiếm Vũ cũng ngây ngẩn cả người, "Ngươi cũng nhận thức hắn?"

Cơ Như Sơn không để ý đến Hoa Kiếm Vũ, chẳng qua là nhìn chằm chằm nhìn qua Minh Nhân.

"Cái này đã không trọng yếu." Minh Nhân thản nhiên nói.

Cơ Như Sơn một tiếng cười to, "Điều này rất trọng yếu, Thiên Hồng Môn còn thiếu nợ nhân tình của hắn!"

Trong khoảng thời gian ngắn người khác đều ngốc trệ, Vương Mãnh này đến tột cùng là ai, căn bản là tiểu nhân vật chưa từng nghe qua, làm sao có nhiều người nhận thức như vậy.

Hắc vô thường không biết lúc nào đã ngồi xuống, loại sự tình này không cần hắn nhúng tay vào, chẳng qua hắn đến canh chừng Lâm Tĩnh Hạo, không cho tiểu tử này làm xằng bậy.

Minh Nhân mỉm cười, "Cái này không quan hệ tới ta, hắn đã chết, ta rất thất vọng, rất nhàm chán, nên ta thấy giết vài người tìm vui vẻ một chút mới được."

Mọi người xôn xao, "Tiểu tử, ngươi là thứ chó má gì, đại gia sẽ tiễn đưa ngươi đi ra ngoài mát mát mẻ mẻ!"

Một thân ảnh hiện lên, một thể tu đập một búa băm vào Minh Nhân, thể tu rất nóng nảy, bình thường đều rất bạo, huống chi đây cũng là cơ hội tốt để nổi danh, tiên hạ thủ vi cường a....

Là Phá Thiên Phủ Tôn Hổ Thành, tiểu tử này thực xui xẻo!" Trong đám người có người kêu lên.

Thân hình Tôn Vũ Thành lập tức đến trước mặt Minh Nhân, rồi đột nhiên đình trệ, hắn không cần đánh lén, cái đình trệ này là cho đối thủ thời gian phản ứng, đồng dạng cũng bày ra thời gian cho hắn.

Sóng chấn động xuất ra!

Lực lượng chấn động cường hãn hình thành một lực trường đáng sợ, tu sĩ khác truy cầu phép thuật làm chủ, thể tu thì hướng về lực lượng, trùng kích không ngừng bước.

Chiến Phủ nương theo sóng chấn động như muốn chém rách, hóa thành một đạo quang mang chém về phía Minh Nhân.

Phong phủ* bắn ra bốn phía, vừa đụng vào bàn thì lập tức bị xé rách, tu sĩ chung quanh liền thi triển phòng ngự.

(*Phong phủ: Gió từ búa quẹt ra, tựa như hình thành phong nhận bắn ra bốn phía.)

Ầm. . .

Sóng khí nổ tung, lực lượng trút xuống, Cơ Như Sơn một quyền quét ra, đem kình khí trước người ngăn lại, Hoa Kiếm Vũ thân hình lắc lư, sau lưng vách tường trực tiếp bị đục lỗ.

Trước mặt Lăng Phỉ xuất hiện một đóa hoa sen, kình khí chui vào hoa sen biến mất không thấy gì nữa.

Kình khí đến trước mặt Hắc vô thường, y hừ lạnh một tiếng, liền tiêu tán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.