Vương Mãnh nhìn qua Mã Điềm Nhi, Mã Điềm Nhi ánh mắt nói cho Vương Mãnh, Vương Mãnh đi chỗ nào, thì nàng đi chỗ đó.
“Như vậy đi, cho ta thời gian ba ngày cân nhắc một chút, vấn đề này đối với chúng ta mà nói cũng rất trọng yếu, cũng phải tự mình suy nghĩ cân nhắc chắc chắn một chút mới trả lời được.”
“Ha ha, cũng được.” Đại trưởng lão gật gật đầu, “Ngươi là ngũ hành thể chất hả, kỳ thật rất đáng tiếc.”
Hai người khác cũng ào ào gật đầu, Mã Điềm Nhi nhịn không được nói ra: “Thiên phú của hắn tại thánh đường chúng ta là tốt nhất, hơn nữa cho dù đến tu chân học viện cũng rất nổi tiếng, vì sao lại đáng tiếc!”
“Ha ha, tiểu nha đầu sốt ruột rồi, Ngũ Hành thể chất đối với yêu tộc mà nói là tuyệt hảo, Thánh nữ chính là Ngũ Hành thể chất, nhưng là đối với nhân loại chúng ta mà nói thì có chút tiếc hận rồi. Trước năm mươi tầng, nếu là phát huy tốt, quả thực làm chơi ăn thật, thực lực quả thực là mạnh hơn so với người bình thường, nhưng tiểu viên mãn chính là đường ranh giới.”
Nhị trưởng lão nói, điểm này Vương Mãnh thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, hắn cơ bản pháp thuật nào cũng có thể học, hơn nữa sử dụng uy lực còn rất kinh người.
“Nhân loại tu sĩ chúng ta những người ưu tú nhất, khi tới tiểu viên mãn đều được thiên đạo ban thưởng!”
“Yêu tộc có yêu tộc ưu thế, nhưng nhân loại chúng ta cũng có thiên phú của nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958800/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.