Một ngày rất nhanh đã trôi qua, bên tai Vương Mãnh vang lên tiếng nhắc nhở của Di Đạo, trong khoảng thời gian này hắn bận rộn tu luyện, thường xuyên xem nhẹ những chuyện này. Vương Mãnh cũng có chút không biết xấu hổ, tuy rằng cung cấp hàng năm đã tới rồi, nhưng bản thân là đan đạo viện chấp sự cũng là sự thật, cũng không thể ỷ lại để cho Phạm Hồng thay ca mãi được.
Vương Mãnh đi vào đan đạo viện, Di Đạo nhìn thoáng qua Vương Mãnh, tiểu tử này số mệnh thật tốt, vậy mà tìm được cái núi lớn như Phạm Hồng mà dựa vào. Di Đạo đương nhiên muốn cắm chốt Phạm Hồng ở Di Đạo Viện này, tên này là bùa hộ mệnh của hắn nha. Nhưng mà hắn cũng không thể cho Phạm Hồng đi làm mấy việc lặt vặt được, việc này là không thể để cho Phạm Hồng đi làm. Di Đạo lại tìm vài người, tất nhiên cũng phải tăng thêm Vương Mãnh, bởi vì Vương Mãnh có quan hệ không tệ với Phạm Hồng, cho nên thái độ của Di Đạo còn rất tốt.
Nói chuyện một chút, Vương Mãnh cũng là rất chịu khó làm việc, vừa quét sạch vừa cân nhắc, ban ngày nhìn qua các loại kiếm pháp, trong đầu đã có hình dáng, tiếp theo là phải thực hành như thế nào.
Bầu trời tối đen rồi, phía bên trong đan đạo viện luôn luôn yên tĩnh, không có người quấy rầy, vừa rộng mở, cũng là tự tại, Vương Mãnh cầm cái chổi, vừa quét, vừa khoa tay múa chân lấy, trái lên một chút, phải xuống một chút.
“Xin chào, ta có thể dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958710/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.