“Nghe đại danh Chu lão ca đã lâu, hôm nay vừa thấy, cũng là người sảng khoái.” Lăng Độ Sơn cười nói.
“Lăng trưởng lão mới thật sự là uy chấn tiểu thiên thế giới, khách khí khách khí, vị này chắc hẳn chính là Khuê Cương trưởng lão a.”
Khuê Cương gật gật đầu, cũng không nhiều lời, nhưng ba người hiển nhiên đã trao đổi một chút ánh mắt ngầm hiểu.
Chiến Vô Song run rẩy rồi, “Cái này... Cái này, nơi này có chút chật chội rồi, ta... ta đổi một chỗ khác a.”
Cách hắn không xa, có một bàn của đệ tử bất tử Tà Linh Đường đang ngồi, các đệ tử đều dùng một loại ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn hắn. Lúc chỉ có một mình Lăng Độ Sơn đến ngồi ở đây, Chiến Vô Song còn cảm giác đó là một loại vinh quang, nhưng khi Khuê Cương, Dương Dĩnh, Chu Phong tới, rồi lại biết thân phận chân chính của Vương Mãnh, Chiến Vô Song run lên.
“Chiến huynh, gặp nhau chính là có duyên, vị trí của ngươi ở chỗ này, cần gì phải đổi.”
Vương Mãnh nói ra. Chu Phong cũng cười, “Cứ ngồi yên ở đây đi.”
“Hai người các ngươi cũng thật là, vụng trộm chạy đến đây chơi cũng không mang theo ta đi cùng, không có suy nghĩ gì cả.”
“Lão Chu, ngươi thật đúng là không coi mình là ngoại nhân nha.” Vương Mãnh cười nói, hắn và Chu Phong nói chuyện phiếm đã quá quen rồi, cũng đúng với thân phận trưởng lão của hắn.
Dương Dĩnh cũng dần dần hiểu được Vương Mãnh tại sao phải cường ngạnh, dưới loại tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958677/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.