Còn chưa nói xong, Vương Mãnh đã chặn ngang, ôm lấy Dương Dĩnh. Vương Mãnh ca là ai chứ, hắn không rõ thì thôi, một khi đã thông suốt, làm sao có thể buông tha được, cái gì thuộc về hắn nhất định là của hắn.
Tiếng kinh hô mất hồn của Dương Dĩnh truyền ra ngoài, chỉ có điều không ai ở trong này, không ai nghe thấy gì cả. Chu Phong đã bị Vương Mãnh chuốc say rồi, Vương Mãnh cũng không phải là cố ý lừa đảo đi.
Giai nhân như ngọc, Vương Mãnh rất rõ ràng hắn có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh. Từ Ninh Chí Viễn tới Kiều Thiên, người nào không muốn đoạt giai nhân của hắn, càng đừng nói tới phần đông các đệ tử khác, chính hắn thật sự có phúc mà không biết hưởng.
Từ thế gian tới thế giới tiểu thiên này, Vương Mãnh cùng với người được sinh ra từ thế giới Tiểu Thiên như Ninh chí Viễn là khác nhau. Trong thế gian, nữ nhân nhất định phải chiếm hữu thì mới là của mình.
Thẳng thắn trực tiếp, là phong cách của Vương Mãnh.
Vương Mãnh căn bản không cho Dương Dĩnh cơ hội phản kháng, về tới nhà tranh của mình, trừng mắt nhìn Kim Tê: “Ngốc tử, ra canh cửa, thiên hoàng lão tử tới đây cũng không được cho vào.”
Kim tê vừa nghe có nhiệm vụ lập tức tinh thần tỉnh táo, hùng dũng oai vệ hiên ngang lẫm liệt đi ra ngoài, thủ vệ ở ngoài cửa.
Dương Dĩnh mặt đỏ muốn chết, nàng ý thức được chuyện gì sắp phát sinh, nhưng có điều hiện giờ phải làm sao?
Dương Dĩnh trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958650/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.