Chương trước
Chương sau
Đệ tử Lôi Quang Đường tu hành chăm chỉ cố gắng hơn trước đây nhiều lắm. Biến hóa nhất chính là bầu không khí ở đây, người tu hành coi trọng nhất là chuyện ‘ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn’ này.

Chia xẻ sao? Con mẹ nó, dạy đồ đệ sư phụ chết đói, cũng không khoa trương như vậy, nhưng tất cả đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, ai không muốn càng trở nên mạnh hơn chứ.

Nhưng ở Lôi Quang Đường lại có một bầu không khí vô cùng tốt. Đây cũng không phải nói mỗi người đều sống trên Lôi Phong, nhưng quả thực càng nhiều người, càng đoàn kết, làm cho mỗi người đều nguyện ý làm việc, bầu không khí chỉnh thể sẽ thay đổi.

Nhiệt tình, cố gắng, đoàn kết, đây là Lôi Quang Đường hiện tại.

Mỗi một đệ tử phân đường khác tới nơi này đều cảm nhận được bầu không khí như gia đình vậy.

Trong thế giới tiểu thiên cá lớn nuốt cá bé này, đây quả thực là một chuyện không thể tin nổi.

“Trần sư huynh, ta có một gốc nguyệt quang hồng hoa rất trân quý, đã có 50 năm rồi. Nghe nói đối với ngoại thương là dùng được rất tốt. Ngươi xem Vương trưởng lão và Hồ sư tỷ bọn họ có thể dùng được hay không?”

“Sư huynh, ta không có cái gì, chỉ có hơn mười khối linh thạch, có thể có công dụng gì hay không?”

“Sư huynh, chúng ta tuy rằng không có bản lĩnh lớn, nhưng có lực làm việc, có thời gian, có việc nhỏ gì, chỉ bảo chúng ta làm đi!”

Trần Hải Quảng chắp tay nói: “Chư vị sư huynh sư đệ, có chuyện gì cần mọi người, ta sẽ không khách khí. Trước mắt hết thảy đều tốt, chúng ta cần phải làm là đoàn kết, nhất trí, quyết không thể để đám lưu manh Hoành Sơn Đường xem thường Lôi Quang Đường chúng ta được!”

Từng đệ tử đều quơ nắm tay của mình, chỉ có người ở tầng thấp nhất mới hiểu được tôn nghiêm đáng quý dường nào, quyết chí không thay đổi!

Đám người Vương Mãnh đang bế quan, sự vụ trong nội đường đều là Trần Hải Quảng và Hà Tử Uyên chia sẻ. Mỗi ngày đều có đệ tử tới đây muốn làm chuyện này chuyện nó nối liền không dứt. Quả thực ngay cả gia sản đáy hòm của mình cũng đồng ý lấy ra nữa.

Làm một thành viên của Lôi Quang Đường, Trần Hải Quảng vô cùng vinh quang.

Hắn cũng biết, Hoành Sơn Đường đáng sợ thế nào, lần trước Đường Chiến, đối phương chỉ sợ ngay một nửa thực lực cũng không lấy ra nữa.

Nhưng bất kể đối phương có mạnh bao nhiêu, bọn họ đều phải đi xuống. Chỉ cần Vương Mãnh không ngừng bước, bọn họ vẫn sẽ đi theo cùng, có thể đánh bạc hết thảy.

Hoành Sơn Đường, Hoành Sơn Thượng Võ các. Đệ tử tinh anh của Hoành Sơn Đường đều đã tới đông đủ, bao gồm cao thủ bên ngoài như Quách Vinh Kim, hiển nhiên Đường Uy cũng không có phớt lờ đối thủ cho dù đó là Lôi Quang Đường. Lần triệu tập này gần như lúc muốn đối phó với Phi Phượng Đường vậy.

“Trương Lương bên kia nói như thế nào?” Đường Uy nói.

Thân Đồ đứng lên nói: “Từ khi Chu Phong lấy được hơn mười ngày nghỉ ngơi cho bọn họ, những người này đều tu hành ở trên đỉnh Lôi Quang. Lấy trình độ đa dược của Chu Phong, chỉ sợ những người này ít nhất có thể khôi phục được chín thành.”

“Đại sư huynh, có phải là chuyện bé xé ra to hay không. Ta tưởng muốn chiến ba đường đầu tiên mới gọi chúng ta trở về, hóa ra chỉ là vì đối phó Lôi Quang Đường.”

Một thanh niên trai tráng cao một mét chín nói, thanh âm của hắn hùng hậu như sấm, thân trên để trần, màu sắc như xích đồng, những vết sẹo đan vào nhau, thật là dọa người.

“Cương Luyện, Lôi Quang Đường tuy rằng lấy đệ tử mới là chính, nhưng liên tục chiến thắng Bách Thảo …” Thân Đồ nói.

“Thân Đồ, lão tử không có hứng thú nghe chuyện này, rác rưởi chính là rác rưởi. Đại sư huynh, ta cho ngươi thể diện, tới đây rồi cũng lười về, lưu người mạnh nhất lại cho ta!”

Cương Luyện trầm giọng nói, nói xong đứng lên: “Lão tử đi hoạt động gân cốt, ai chơi với lão tử.”

Tất cả mọi người không nhúc nhích, Cương Luyện cười ha hả nói: “Thật không thú vị gì cả.”

Nói xong tự mình bỏ đi.

Thân Đồ sắc mặt khó coi, lại không thể hé răng, một lực tu tuy nhiên lại không kìm nổi nói: “Đại sư huynh, Cương Luyện này quá kiêu ngạo, đây là đại hội, hắn không ngờ…”

Đường Uy ánh mắt lạnh lùng đảo qua nói: “Ngươi có thực lực này cũng có thể, Hoành Sơn Đường chỉ cần thực lực, Thân Đồ tiếp tục nói!”

“Đại sư huynh, phù lục trên tay các người, có giới thiệu năng lực tỉ mỉ của vài người này, cả nhược điểm nữa.”

“Nhớ kỹ, Hoành Sơn Đường chúng ta, mục tiêu là ba đường phía trên, ta muốn hạ gục Lôi Quang Đường 3-0. Ai làm mất mặt Hoành Sơn Đường đừng trách ta không nể tình nghĩa sư huynh đệ!”

Đường Uy nói.

Từng đệ tử của Hoành Sơn Đường đều biết rằng, đây không chỉ đơn giả là chuyện thắng thua như vậy. Nếu Hoành Sơn Đường thua, như vậy hoàn toàn trở thành sỉ nhục trong lịch sử Thánh Đường, trở thành lời chú giải vĩnh viễn cho Lôi Quang Đường.

Năm đó, Lôi Quang Đường đánh bại Hoành Sơn Đường, sáng tạo ra lịch sử mới ở đại hội Thánh Đường.

Làm đại sư huynh của Hoành Sơn Đường, vừa nghĩ tới đây Đường Uy đã không kìm nổi sợ hãi. Cho nên hắn mới gọi tất cả các cao thủ chân chính của Hoành Sơn Đường trở về.

Chẳng sợ liều mạng bại lộ thực lực, tuyệt đối không thể để Lôi Quang Đường chiếm nửa điểm tiện nghi trên người hắn.

Lô Kiếm Phong của Lý Tu Văn.

“Đệ tử bái kiến tổ sư!” Một kiếm tu trưởng lão quỳ một gối xuống đất nói.

Lý Tu Văn gật gật đầu nói: “Đạo Minh, vất vả cho ngươi, có kết quả hay không?”

“Tổ sư, ngài lo lắng đúng, đệ tử mất tích và lịch lãm thất bại gần đầy không phải là ngẫu nhiên, mà là có người cố ý làm!”

Lý Đạo Minh trầm giọng nói, mấy năm gần đây, đệ tử Thánh Đường ra ngoài lịch lãm thương vong cao hơn ba thành, bắt đầu thì chỉ cảm thấy ngẫu nhiên. Dù sao ra ngoài lịch lãm gặp được nguy hiểm cũng là bình thường. Ba thành cũng không phải là số lượng đặc biệt lớn, nhưng liên tục vài năm như vậy, hơn nữa kỳ quái chính là, đệ tử chết đi không phải là đặc biệt ưu tú nhưng cũng không phải kém, đều là lực lượng trung kiên cả.

Mà trên thực tế mấy năm nay không chút thay đổi nào.

Xâm nhập điều tra phát hiện ra một ít nhiệm vụ bị người ta biết rồi mai phục trước. Các đệ tử có khả năng hoàn thành nhiệm vụ nhưng nửa đường lại bị thế lực khác đánh chặn.

Ma tu và Thánh tu phân tranh cũng là bình thường, nhưng tình huống trước mắt, hiển nhiên là có thế lực đang nhằm vào Thánh Đường.

“Biết là ai làm chưa?”

“Hiện tại, khả năng lớn nhất là Vạn Ma giáo!” Lý Đạo Minh nói: “Đáng tiếc, không có chứng cớ, bất kể là ai, có thể giấu ở lâu trong Thánh đường như vậy là không phải nhỏ.”

“Nội gian này rất có thể là một đệ tử, trưởng lão không có khả năng nhúng tay quá nhiều vào chuyện của các phân đường, rất rõ ràng như vậy.”

“Nếu là đệ tử mà nói, phạm vi cũng rất rộng.”

“Có thể nắm giữ tin tức như vậy, người này hẳn có địa vị không thấp trong hàng ngũ đệ tử.”

Lý Tu Văn và Lý Đạo Minh đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chiêu này của kẻ thù rất độc, rút củi dưới đáy nồi.

“Ngươi thấy thế nào?”

“Đại đệ tử các phân đường có thể tham gia đại hội đều có hiềm nghi. Hơn nữa người này quan hệ khẳng định là rộng khắp, thu hoạch tình báo rất dễ dàng, có mấy điều kiện này, phạm vi sẽ nhỏ hơn.”

Lý Đạo Minh nói, chính đại phân đường tuy rằng không ra khỏi cửa, nhưng trên thực tế ngoại trừ một ít ngày đặc biệt, đều là tự mình làm chuyện của mình cả.

Ai sẽ quan tâm tới chuyện của người khác chứ?

Nửa tháng, đối với người tu hành mà nói, dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, dùng tốt mà nói, có thể có làm ít công to.

Nếu chỉ ở Lôi Quang Đường cho dù là linh khí trên đỉnh núi cũng không nhanh như vậy. Nhưng Chu Phong sau khi xin được nửa tháng nghỉ ngơi, Minh Nhân cho người đem truyền tống phù lục tới.

Kỳ thực trong một thời gian nhất định nào đó, mọi người đều nghĩ tới nơi đó. Nhưng chẳng qua người ta mời mình là một chuyện, còn chủ động nhờ người lại là một chuyện khác. Ai ngờ Minh Nhân lại quá nể tình như vậy, khiến cho tất cả mọi người hơi thụ sủng nhược kinh, truyền tống phù này là Lý An Đạo trong Linh Ẩn tứ hổ mang tới, hai bên quá quen thuộc rồi.

Nguyên khí dư thừa tất nhiên là nơi tu dưỡng tốt nhất, phối hợp thêm với đan thuật của chu phong, tuyệt đối có thể khôi phục tới tình trạng đỉnh cao khi đối phó với Hoành Sơn Đường.

Nhưng vấn đề là vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông!

Thiếu gạo rồi…

Trong thời gian bọn họ tu hành, hơn nữa phải trị liệu tiêu hao thật sự rất lớn. Mà nội tình của Lôi Quang Đường lại không đủ, Chu Phong đã lao công miễn phí rồi, nhưng cũng không thể để cho người ta mang tài sản của mình ra dùng được.

Linh Ẩn Đường có tình cho mượn truyền tống phù là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Cũng không thể để người ta thuận tiện mang tới linh thạch để khởi động được. Cho dù là Vương Mãnh và Trương mập mạp da mặt dày mấy cũng không thể làm thế được…

Huống chi cho mượn trận pháp cũng có luật lệ của nó, phải có phí tổn, tuy rằng Linh Ẩn đường không cần, nhưng Lôi Quang Đường lại không thể quên quy củ này được.

Kết quả mọi người nhìn phù lục ngây ngẩn nửa ngày, không được thì thôi vậy, Người ta đưa tới, kết quả lại không thể dùng nổi, quả thực là tổn thương không dậy nổi nha.

“Không thể tiếp tục như vậy đi xuống được, nếu không dùng được thì thôi đi, cứ do dự không chừng như vậy, chúng ta mới lãng phí thời gian!”

Hồ Tĩnh nói, Triệu Nhã để cho bọn họ sử dụng đỉnh núi Lôi Quang Phong đã tốt lắm rồi.

“Hồ Tĩnh nói có đạo lý, làm một nửa mà dừng lại tất sẽ loạn. Chúng ta giãy dụa trong thời gian này không bằng nắm chắc thời gian này mà thu hoạch thêm một chút thì hơn!”

Chu Khiêm cũng tỏ vẻ đồng ý.

Ba lượt đường chiến, đúng là làm cho đám người Chu Khiêm có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Bất kể là thực lực hay tin tưởng đều tăng mạnh. Bọn họ nhu cầu cấp thiết nhất là cần thời gian tiêu hóa một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bình tâm tĩnh khí. Mà truyền tống phù này quả thực làm cho bọn họ tâm động.

Nhận được, nhưng không chiếm được, cảm giác gần trong gang tấc này quả là quấy nhiễu tới tâm tính mỗi người.

“Đám người Trần sư huynh đã đi nghĩ biện pháp, muốn chờ một chút hay không?” Liễu Mi nói.

Chu Khiêm lắc đầu cười khổ nói: “Đệ tử Lôi Quang Đường người khác còn không biết, chúng ta sao lại không biết chứ. Mọi người dù muốn hỗ trợ, nhưng số linh thạch này không phải dựa vào muốn là được, những người khác cũng phải tu hành chứ.”

Chu Khiêm là ở tầng thấp nhất, năm đó cũng là dựa vào buôn bán phù lục mà kiếm khoản thu nhập thêm. Ngày qua ngày sống rất thảm, rất rõ ràng tình huống của Lôi Quang Đường. Tất cả mọi người đều là một khối linh thạch chia hai nửa mà dùng.”

Vương Mãnh đúng là cũng không còn cách nào, cho dù hiện tại lo lắng đi tìm cũng không kịp.

Lúc này Trần Hải Quảng và Hà Tử Uyên đã trở lại.

“Sư huynh, có biện pháp không?” Trương Tiểu Giang hỏi.


Trần Hải Quảng và Hà Tử Uyên bất đắc dĩ liếc nhau, cắn chặt răng nói: “Chúng ta vô dụng, mọi người chắp vá lung tung, cũng chỉ đổi được 20 khối trung phẩm linh thạch, ngay cả số lẻ cũng không đủ!”

Trần Hải Quảng và Hà Tử Uyên vẻ mặt áy náy, làm sư huynh, trong thời gian mấu chốt này cũng không thể giúp được chút gì cả. Bọn họ cảm thấy mình thực vô dụng, nếu trước kia cố gắng chăm chỉ một chút, thì không tới mức ngay cả một chút linh thạch cũng không lấy ra được như bây giờ.

Nhìn 20 khối trung phẩm linh thạch này, Chu Khiêm và Liễu Mi sợ ngây người. Hai người bọn họ rõ ràng hiện trạng của Lôi Quang Đường nhất, không ngờ…

Chu Khiêm không kìm nổi hỏi: “Sư huynh, đây là lấy ở đâu ra vậy, sao nhiều thế…”

“Một vài sư huynh đệ chúng ta góp lại, đều là chúng ta vô dụng, chỉ có một chút như vậy, khởi động trận pháp khẳng định là không đủ. Các ngươi dùng đi, nói chung cũng có chút trợ giúp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.