Một câu nói rất bình tĩnh, nhưng đúng là ném đá hội trường rồi, đám đệ tử Lôi Quang Đường nhảy dựng lên, cái này gọi là bá đạo rồi.
“Đánh bại Ngự Thú Đường!”
“Lôi Quang đường tất thắng!”
“Lôi Quang Đường tất thắng, Lôi Quang Đường tất thắng.”
Những đệ tử Ngự Thú Đường cũng tức điên lên rồi, cũng dám kiêu ngạo như vậy trên địa bàn Ngự Thú Đường. Phải làm cho hắn đi vào nhưng ném hắn ra ngoài, trưởng lão thì tính cái lông à.
Cổ Tự Đạo tươi cười, trong nụ cười toát ra hàn ý, coi hắn như quả hồng mềm sao?
Tới đại hội này rồi, thân phận trưởng lão không mang tới một chút tác dụng nào cả, đây là chính mình muốn chết, thì chẳng trách được người khác.
Đối mặt với tiếng rít gào của mọi người, Vương Mãnh lại cười rất thư thái.
Ck sửng sốt nửa ngày, không kìm nổi cười khổ nói: “Quả nhiên là phong cách của Vương Mãnh, ha ha, ta thích!”
Không ai dám khiêu khích như vậy.
Nhưng Vương Mãnh dám.
Hắn biết, Vương Mãnh đây là vì hắn, vì Trương Tiểu Giang, vì Hồ Tĩnh hết giận.
Mã Điềm Nhi trong lòng hoảng sợ, không kìm nổi lo lắng, Vương Mãnh đây là làm nhiều người tức giận.
Lo lắng, đây không phải là cảm xúc bản thân có thể khống chế được. Mã Điềm Nhi có thể cho rằng mình rất thản nhiên nhưng…
Vương Mãnh quả thực là làm cho nhiều người thức giận.
Xoạt.
Cổ Tự Đạo rút trường kiếm ra khỏi vỏ, tuy rằng không phải tiên kiếm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958592/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.