Chương trước
Chương sau
Triệu Nhã nhìn Hồ Tĩnh, Hồ Tĩnh tiến lên một bước nói: “Sư phụ, trận đầu ta lên!”

Hồ Tĩnh đi ra giữa sân nhất thời đệ tử hai bên tuôn ra tiếng hoan hô long trời nở đất.

Kiều Thiên khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, Lôi Quang Đường vẫn là quá non nớt đi. Trận đầu tiên nào có khả năng cho người mạnh nhất xuất trận. Khởi đầu tuy rằng khá trọng yếu nhưng thắng lợi mới là quan trọng nhất, Úy La là cao thủ số 2 của bọn họ, Hồ Tĩnh cũng không nhất định thắng.

Hai bên đều là thuật tu, hơn nữa đều là nữ thuật tu, tuy có vẻ bình tĩnh phá lệ, nhưng ra lệnh một tiếng, cả Úy La lập tức lạnh lùng công kích, từng đạo hỏa phù đánh thẳng về phía Hồ Tĩnh.

Hồ Tĩnh không có né tránh, hỏa phù đồng thời cũng oanh ra, đối chọi gay gắt. Thi đấu chín là uy lực và tần suất của hỏa phù, thuật tu đúng là thuật tu, không có sức tưởng tượng gì đáng nói, đấu chính là những kiến thức cơ bản, mạnh chính là mạnh.

Úy La nhập đường thời gian hiển nhiên là phải dài hơn không ít, nhưng trên thiên phú và khổ luyện, Hồ Tĩnh cũng không thua bất kì kẻ nào. Hai người vừa lên đã liều mạng, lực lượng ngang nhau.

Hồ Tĩnh tu chính là Bách Phù Hồ Điệp Lưu, cuối cùng chính là thăm dò chiến, nện bước, nguyên lực tiêu hao khống chế phải tới đỉnh cao. Từ trong thăm dò, Hồ Tĩnh bắt đầu sử dụng Bách Phù Hồ Điệp Lưu, phù lục mạnh mẽ áp chế, phối hợp nện bước, mỗi một phù lục công kích đều tạo được hiệu quả. Bởi vì đối thủ cũng không yếu, loại ưu thế này không thể lập tức xác nhận được. Mà là phải từng chút từng chút một, nhưng đối với đối kháng, Úy La rõ ràng là hơi như trứng chọi đá.

Triệu Nhã mỉm cười gật đầu, Hồ Tĩnh không phải là người có thiên phú tốt nhất mà nàng từng gặp qua. Nhưng tuyệt đối là giỏi về học tập và nhận thức nhất, thiên phú tốt nhất không nhất định cuối cùng sẽ trở thành cường giả, nhưng giỏi học tập sẽ không kém được.

Một khi xác lập áp chế, Hồ Tĩnh Bạo Liệt Hỏa Phù lập tức oanh ra, nhất thời phòng ngự của Úy La gian nan hơn nhiều.

Bên phía Lôi Quang Đường khí thế như hồng, đám người Trần Hải Quảng lại hận Bạo Liệt Hỏa Phù của Hồ Tĩnh không thể oanh sát đối phương.

Đám người Cổ Tự Đạo, Kiều Thiên có vẻ bình tĩnh phá lệ, chỉ có những người đệ tử Lôi Quang Đường chưa bao giờ được nhìn thấy mới như vậy. Úy La thân là nhân vật số hai của Bách Thảo Đường, sao có thể đối phó dễ như vậy, rõ ràng là cạm bẫy.

Úy La vừa đánh vừa lui, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quang thì tỉnh, lúc này hẳn đã phát hiện, trong lúc vô tình, Úy La đã đi một vòng lớn chung quanh Hồ Tĩnh rồi.

Bạo Liệt Hỏa Phù oanh ra, Úy La khóe miệng nổi lên một nụ cười thắng lợi. Vị đại sư tỷ Lôi Quang Đường này coi như cũng có năng lực, lấy ba năm tu luyện nhập môn mà có thể tu luyện ra được tới mức này, quả thực rất mạnh. Đáng tiếc, nhân sinh trên đời, đôi khi cũng phải dựa vào một ít vận may.

Gặp được nàng, Hồ Tĩnh vận khí thật sự quá kém, năng lực của nàng chính là chuyên khắc các lộ Phù Tu!



Đồng thời phát ra hai đạo Bạo Liệt Hỏa Phù lập tức nghịch chuyển cái gọi là ưu thế của Hồ Tĩnh, khiến cho Hồ Tĩnh liên tục lui lại phía sau, liên tục phóng ra nhiều đạo phòng ngự phù mới trụ nổi công kích của đối phương.

Úy La khẽ mỉm cười: “Hồ sư muội, vì tôn kính của ta với đại sư tỷ Lôi Quang Đường, cho ngươi kiến thức một chút lực lượng của ta.”

Kiều Thiên khóe miệng lộ ra ý cười, tâm tư thiếu nữ, làm gì phải phiền toái như vậy, tuy nhiên cấp cho Lôi Quang Đường một cái uy thế phủ đầu cũng tốt.

Hồ Tĩnh vẫn bình tĩnh như cũ, mỏi mắt mong chờ.

Úy La hai ta vừa lật hai đạo phù lục nguyên lực sung đầy, không phải là hỏa phù công kích.

“Phá! Linh Quang Triều Nhiễu Trận!”

Hai đạo phù lục oanh ra, còn không có đụng tới Hồ Tĩnh liền nổ tung. Nguyên lực tản ra, thoạt nhìn hoàn toàn không có lực công kích. Nhưng mặt đất lại rung động kịch liệt.

Rầm…

Vô số sợi dây thô to như cánh tay từ mọc đất mọc ra, giống như vô số rắn độc cùng nhau lách tới Hồ Tĩnh. Hồ Tĩnh lập tức đánh ra từng đạo phòng ngự phù lục, dưới chân cũng xuất hiện càn khôn phòng ngự trận, chống đỡ công kích.

Úy La khẽ mỉm cười, thản nhiên rút ra một tấm hỏa phù, nói: “Hồ sư muội vẫn là buông tha đi.”



Từng đạo Bạo Liệt Hỏa Phù giết thẳng tới Hồ Tĩnh, chỉ cần phòng ngự trận vừa vỡ, chờ đợi Hồ Tĩnh chính là tử vong.

Úy La hỏa phù ngày càng mạnh, rất nhanh phòng ngự trận của Hồ Tĩnh trở nên lung lay sắp đổ. Cơ hội nhận thua đã cho, Úy La sẽ không phải khách khí nữa.

Hai tấm Bạo Liệt Hỏa Phù sát thẳng tới Hồ Tĩnh, phòng ngự trận cũng sắp bị phá.

Lúc này Hồ Tĩnh bỗng nhiên buông tha cho phòng ngự, bay thẳng lên trời. Úy La khóe miệng nổi lên tia cười lạnh, vung tay lên, tất cả dây leo tăng vọt lên đuổi theo lên không trung.

Muốn chạy đâu dễ dàng như vậy.

Nếu nói khống chế linh thú là năng lực của Ngự Thú Đường, khống chế thực vật của thế giới Tiểu Thiên chính là năng lực của Bách Thảo Đường. Tuy rằng nói linh thảo có tính công kích ít hơn, nhưng cũng không phải không có.

Trên không trung, thân thể Hồ Tĩnh xoay tròn, hai tay triển khai, một trái một phải, một đạo hỏa phù, một đạo băng phách phù.

Sát!

Hai đạo phù lục bất đồng thuộc tính oanh ra ngoài.

Úy La không nói gì, loại phóng thích này có ý nghĩa sao?

Những dây leo này có tính kháng tính nguyên lực công kích rất mạnh, cấp thấp phù lục này chỉ có thể ảnh hưởng tới chút da lông của nó thôi.

Hồ Tĩnh ở giữa không trung, hai tay đột nhiên hợp lại: băng hỏa cực bạo.

Hòa phù và băng phách phù mạnh mẽ đụng nhau một chỗ, hào quang mãnh liệt bạo mở, mặt đất rung động mãnh liệt. Bụi mù đầy trời, bên trong màn khói, chỉ nghe thấy một tiếng kêu lên, hai bên dùng phù lục đối công, hoa lửa nổ tung.

Mãi tới khi khôi phục lại bình tĩnh.

Mọi người đều nuốt nước bọt, nhất là Kiều Thiên, đối với Lôi Quang Đường hắn căn bản không để ý. Hắn tới đây sưu tầm tin tức tình báo chủ yếu là tìm hiểu Ngự Thú Đường, nào ngờ Hồ Tĩnh lại lợi hại như vậy.

Hỏa Phù và Băng phách phù cùng bùng nổ lên, thật không biết nàng làm như thế nào.

Màn khói tan hết, Hồ Tĩnh đứng tại chỗ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy. Cũng không bởi vì sử dụng hai loại băng hỏa phù mà kiệt lực. Úy La đã ngã xuống, hiển nhiên bị phù lục của Hồ Tĩnh công kích trúng mục tiêu.

Quý Phi nghẹn một hơi, vẫn là đợi trong chốc lát, hy vọng Úy La có thể đứng dậy. Trận chiến đầu tiên liền thua ngay, cũng là điềm quá xấu. Hỏa phù và Băng phách phù hỗn hợp không ngờ có thể sinh ra hiệu quả thật sự bất ngờ. Mấu chốt chính là, không biết nàng làm thế nào.

Trận chiến đầu tiên, Hồ Tĩnh của Lôi Quang Đường thắng.

Nhất thời đệ tử Lôi Quang Đường đều nhảy lên, quơ nắm tay thị uy với đệ tử Bách Thảo Đường đối diện.

Hồ Tĩnh đi xuống dưới: “May mắn không làm nhục mệnh…”

“Tiểu Tĩnh, xem ra ngươi đã lý giải được thủy hỏa chi ý rồi, ngay cả phù lục kiêm dung cũng không cần rồi.” Vương Mãnh cười nói.

“Ha ha, đây chính là đại sát khí của Tĩnh Tĩnh, đương nhiên phải cần khổ luyện thêm.”

“Chúc mừng đại sư tỷ!”

Hồ Tĩnh cũng rất vui vẻ, nhưng bản tính nàng trầm ổn, khiến nàng cũng không quá độ cao hứng, bởi vì chiến đấu mới bắt đầu, mà thực thế nàng đã đem băng hỏa phù lục sở trường nhất bày ra. Nàng kỳ thực không tính trực tiếp sử dụng như vậy, mà vẫn như cũ dùng phù lục trận. Nhưng thời gian không còn kịp nữa, vừa rồi nếu không trực tiếp phóng thích, khẳng định đối phương sẽ dùng dây leo cuốn lấy, vậy ngay cả cơ hội dùng cũng không có.

Chỉ có thể nói nếu sai một ly đi nghìn dặm, một trậ chiến này nàng là thắng, nhưng tình huống thực tế lại không thoải mái như vậy.

Đối chiến trong màn khói, có thể thủ thắng cũng là do nguyên lực của đối phương bị băng hỏa cực bạo chấn động một chút, luống cuống tay chân mới bị nàng đắc thủ.

Úy La bị Bách Thảo Đường đệ tử nâng đi xuống, Cấp Cứu Đan quán nhập, rất nhanh liền tỉnh dậy, chỉ có điều bị hỏa phù oanh không thở được. Úy La mở mắt ra cũng không cam lòng, nàng không ngờ đối phương lại có thể sử dụng được loại phù lục không theo quy tắc thông thường.

Kiều Thiên vẻ mặt không thoải mái như vậy, hắn thậm chí không cần xem cũng biết rằng tên nham hiểm Cổ Tự Đạo này, bụng đều đang cười nhộn nhạo rồi.

“Kim Chí Cương!” Kiều Thiên lớn tiếng quát.

Kim Chí Cương, nguyên là đệ tử Đạo Quang Đường, sau lại chuyển tới Bách Thảo Đường. Không phải tất cả mọi người đều muốn từ đường yếu chuyển lên đường mạnh hơn. Đôi khi đi xuống dạo chơi không chừng cũng có lợi. Kim Chí Cương vừa mới ở Đạo Quang Đường cũng không quá thích lắm, chỉ cần là gặp phải Đại sư huynh Ninh Chí Viễn rất không được tự nhiên. Hơn nữa ở bách Thảo Đường đãi ngộ của hắn tốt hơn nhiều. Kim Chí Cương ở Đạo Quang Đường thể tu cũng có thực lực trước ba. Nhưng cũng rất khó có cơ hội xuất trướng, nhưng hắn đồng ý tới Bách Thảo Đường, địa vị khác nhau rất lớn. Hắn chẳng những có thế xuất trướng, còn có thể được Bách Thảo Đường toàn lực ủng hộ.

Ở trong Bách Thảo Đường bốn năm, hắn được tài nguyên gấp ba lần so với khi ở Đạo Quang Đường, thà làm đầu gà cũng không chịu làm đuôi phượng.



Mặt đất lay động, Kim Chí Cương từ trong đám người bước ra, trông cũng không đặc biệt lắm.

“Oa con mẹ nó, đại khái là mấy trăm cân đi?”

“382 cân, đây là vũ khí nặng nhất của Bách Thảo Đường thể tu chúng ta!”

“Choáng nha, thế này thì còn ai dám lên, chẳng phải muốn chết sao?”

“Hắn có thể cầm được sao?”

“Vũ khí không phải càng nặng càng tốt, đừng làm cho mình mệt mỏi muốn chết chứ.”

Kim Chí Cương lạnh lùng đảo qua bên phía Lôi Quang Đường. Cái rìu chiến trên vai nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, rầm một tiếng, mặt đất dường như đều rung lên.

“Ai dám tới chiến!”

Bên phía Lôi Quang Đường làm chủ cũng không phải là Hồ Tĩnh, mà đều nhìn về phía Vương Mãnh.

“Tác Minh, ngươi lên!”

Tác Minh gật gật đầu, mang theo song chùy leo lên. Kỳ thực song chùy của hắn cũng rất lớn. Hắn hoàn toàn chuyển làm thể tu hình phòng ngự, cũng không phải lấy công kích hung mãnh làm chủ. Song chùy này cũng đủ hung mãnh, nhưng so với cái búa của Kim Chí Cương thì song chùy của hắn chỉ như một cái chày gỗ nhỏ mà thôi.

Trận đầu thất bại đã châm tới ngạo khí của Bách Thảo Đường, “Kim Cương, xử lý hắn, không cho hắn bất luận cơ hội nào!”

“Sát sát, sát, đập dẹt con sâu nhỏ này!”


Cổ Tự Đạo cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Kim Chí Cương. Đây là đòn sát thủ của Bách Thảo Đường, Kiều Thiên này không biết xấu hổ chút nào, chạy khắp nơi đào góc tường nhà người khác. Bách Thảo Đường có tiền ai cũng biết, nhưng phương thức này cũng quá đê tiện. Kim Chí Cương này cũng có trình độ ở Đạo Quang Đường. Hơn nữa được Bách Thảo Đường toàn lực ủng hộ mấy năm nay, chỉ sợ ở lại Đạo Quang Đường cũng có thể được chọn vào đội chính.

“Tác Minh, con mẹ nó, giét, người này cầm búa, di động khẳng định là chậm, công trước đi!”

Trương mập mạp ở dưới quát lên, đệ tử Lôi Quang Đường cũng ầm ầm quát to, người như vậy hành động khẳng định không tiện.

Tác Minh nhìn đối thủ, làm thể tu, trực tiếp đối diện là áp lực, đối phương khí thế tương đối mạnh mẽ.

Chiến đầu vừa bắt đầu, Tác Minh quả nhiên cường công, lợi dụng tính linh hoạt của mình, đánh đối phương không kịp trở tay.

Tuy rằng chuyển thành phòng ngự, cũng không phải là không biết công kích. Song chùy ở trong tay Tác Minh uy phong vô cùng, hướng tới đối phương chính diện đánh tới.

Đối thủ như không đoán trước được tốc độ của Tác Minh, không ngờ mặc kệ cây búa, lui về phía sau. Tác Minh làm gì chịu buông tha cơ hội như vậy, một chùy lại một chùy đánh qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.