Đây cũng không phải lý do khiến Lôi Đình hưng phấn.
“Vương Mãnh, cái bồn này cho ta mượn dùng một chút.”
“Ha ha, đưa cho tổ sư, các sư huynh đoán tạo các đối với ta trợ giúp rất nhiều, ta cảm thấy chúng ta phải đề cao phẩm chất khoáng thạch mới được.”
Hà Tử Uyên cũng sốt ruột thay cho Vương Mãnh, thời điểm này còn tính toán gì chứ.
Lôi Đình sửng sốt, sau đó cười cười lắc đầu, thế giới này còn có người như vậy sao, quả nhiên là phong cách của tiền bối.
“Tiểu tử, lo lắng xuy xét cho bản thân mình nhiều một chút đi, thứ này rất quan trọng, ngươi cũng không sốt ruột, chờ tin tức của ta.” Lôi Đình nhìn Hà Tử Uyên đứng bên cạnh nói: “Hà Tử Uyên, các ngươi đi tới Hỏa Vân Đường nói một chút, bảo là ta nói, nếu ai có vấn đề, để cho bọn họ tới tìm ta!”
Lôi Đình vung tay lên, đây quả thực là chuyện nhỏ.
Hà Tử Uyên mừng rỡ nói: “đa tạ sư tổ!”
“Vương Mãnh a, thành thật đứng ở đây, đừng chạy loạn, hơn nữa bên đan đường, không phải cũng chỉ có một chức danh trưởng lão sao, bọn họ cho ngươi cái gì, chúng ta cũng có thể cấp được.”
Lôi Đình cười to, vội vàng đem cái chậu tới, hắn phải đi về nghiên cứu cẩn thận một phen.
Hà Tử Uyên đứng ở lại mà trời đất u ám…cái gì vậy?
Hắn không thể tin vào lỗ tai của chính mình…trưởng lão? Vương Mãnh?
Thế giới này đủ điên cuồng.
Vương Mãnh cũng không có quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958564/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.