“Ninh sư huynh công khí dưỡng khí quả thực danh bất hư truyền. Tô Vũ!” Yên Vũ Nguyệt nói.
Tô Vũ lập tức đi tới trước mặt Ninh Chí Viễn, hơi hơi cúi đầu nói: “Ninh sư huynh xin thứ lỗi, vừa rồi thuần túy là nói xằng nói bậy. Nhìn ra được Đạo Quang đường cũng không có chuẩn bị gì đặc biệt, một phân đường mà có tiêu chuẩn như vậy. Thánh Đường quả thực hùng mạnh, danh bất hư truyền.”
Ninh Chí Viễn khẽ mỉm cười nói: “Tô sư đệ không cần phải khách khí, Bá Thiên Đường nghịch thiên nhất tuyến thiên mới là nơi thiên tài tụ tập, có cơ hội, nhất định phải kiến thức một chút.”
Đám người Minh Nhân Lương Nguyên ngơ ngác nhìn nhau, cái gì mà Nhất Tuyến Thiên, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua. Đây chính là khác biệt của bọn họ với Ninh Chí Viễn, không phải chỉ một chút thôi.
Tô Vũ hơi sửng sốt, không nghĩ tới đối phương cũng biết.
“Ninh sư huynh, có hứng thú, bất cứ lúc nào cũng có thể tới. Chư vị có hứng thú cũng có thể, Vũ Nguyệt tự nhiên thịnh tình khoản đãi.”
Yên Vũ Nguyệt nói: “Tiểu Tuyết, chuyện này ngươi phải nhớ kỹ.”
“Vâng, sư tỷ.”
Thẩm Tuyết cung kính nói.
Mọi người bị ba Tà tu này làm cho sửng sốt, sao mà lắm đường cong thế không biết.
“Ninh sư huynh, các phân đường khác đều có đặc sắc riêng, nhưng ta cảm thấy không tất yếu phải lao sư động chúng như vậy. Vài ngày còn lại chúng ta muốn tự mình đi xem qua, không biết có tiện không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958531/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.