Đương nhiên ba người Hồ Tĩnh là ngoại lệ, Hồ Tĩnh và Trương mập mạp là thân truyền, một là mệnh ngân năm tầng, một là mệnh ngân bốn tầng. Chỉ cần hơi chút cố gắng, mệnh ngân mười tầng chỉ là vấn đề thời gian. Mà Vương Mãnh khẳng định cũng có chút bối cảnh, có quỷ mới tin được hắn có thể nhận ra được cỏ dại vương trong đống cỏ dại ấy. 
“Ha ha, Trương sư đệ, Vương sư đệ, đại tài à, Hồ sư muội càng giỏi hơn, mới tu hành một tháng đã có khí chất như vậy.” 
Khiến ba người không ngờ chính là Chu Khiêm lại chủ động đi tới của, chủ động nịnh bợ bọn họ. 
Vương Mãnh cười cười nói: “Chu sư huynh nhiệt tình như vậy, có phải muốn tính nợ với chúng ta không?” 
Hồ Tĩnh không nói gì, Trương mập mạp thì nhìn Vương Mãnh, dường như tất cả lấy “người yếu nhất” Vương Mãnh làm thiên lôi chỉ đâu đánh đó vậy. 
Chu Khiên sửng sốt: “Tính toán, tính toán cái gì?” Sau đó làm như bừng tỉnh đại ngộ cười nói: “Ồ, ta nhớ ra rồi, là khối linh thạch kia, yên tâm, ta làm sao lại có thể lấy linh thạch của Trương sư đệ chứ, đây là muốn khích lệ các ngươi thôi!” 
Nói xong, Chu Khiêm cẩn thận lấy ra một khối linh thạch, so với khối của Trương mập mạp còn lớn hơn. Nhìn bộ dạng của hắn đúng là tâm đau liệt phế à. 
Chu Khiêm tự nhiên cũng không dám tìm Triệu Quảng nói chuyện, cũng không dám đắc tội Trương mập mạp và Hồ Tĩnh, chỉ có thể hi sinh chính mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958446/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.