Chương trước
Chương sau
Diệp Khê trở lại phòng thì Tiêu Lục còn đang ngủ. Diệp Khê rốt cuộc nhìn thấy giường lớn của hai người, nghĩ đến thê chủ phải đi ngủ trên giường của người khác thì trong lòng rầu rĩ. Diệp Khê cúi đầu, dựa lưng vào giường ngồi bên nôi trên thảm. Tiên tử ca ca đối xử tốt với hắn như vậy, hắn không thể ích kỷ như vậy, một lần thì một lần, chờ Tiên tử ca ca có cục cưng, hắn sẽ không cho thê chủ lại đến phòng của y nữa.

“Y nha y nha.”

Tiêu Lục hừ hừ vài tiếng, Diệp Khê vội vàng nằm sấp trên nôi. Tiêu Lục dụi đôi mắt vài cái, từ từ mở ra.

“Lục nhi.” Diệp Khê ôm lấy nó, tay sờ sờ mông nhỏ của nó, quả nhiên một bãi ẩm ướt. Diệp Khê ôm Tiêu Lục đặt ở trên giường lớn rồi cởi tả lót của nó ra, lại dùng chăn bao nó lại nói: “Lục nhi ngoan nha, phụ thân đi lấy tả lót đến thay cho con được không?” Tiêu Lục mở ra cái miệng nhỏ nhắn cười, Diệp Khê lại đùa với nó một lát mới đứng dậy đi lấy tả lót.

Định lấy quần áo tả lót của Tiêu Lục trong ngăn tủ để ở trên thảm bên cạnh. Diệp Khê vừa mở ngăn tủ ra thì bên trong rỗng tuếch. Diệp Khê vỗ vỗ trán nói: “A, ta đã quên lấy quần áo vào rồi.” Ban ngày hắn không có làm việc gì nên đều mang quần áo tả lót của Tiêu Lục ra giặt sạch. Lúc chuẩn bị lấy vào thì vừa khéo Tiên tử ca ca hỏi hắn gà chặt nhỏ phải làm như thế nào nên hắn đặt quần áo tả lót đều ở trong phòng khách bên cạnh phòng bếp, đã quên mang vào.

Diệp Khê lại vòng về bên giường: “Lục nhi, phụ thân đi ra ngoài lấy quần lót cho con, con ngoan ngoãn đừng khóc, chờ phụ thân trở về có được không?”

Cũng không biết Tiêu Lục nghe hiểu được bao nhiêu, chính là miệng a a cười. Diệp Khê kéo chăn gói nó thật kỹ lưỡng, thấy nó ngoan ngoãn mới mở cửa đi ra ngoài. Mặc dù là buổi tối nhưng ánh trăng rất sáng, chiếu sáng chói trong sân, không cần phải đốt đèn cũng thấy rõ đường. Trong phòng khách mặc dù tối một chút nhưng có thể thấy được một chậu quần áo nhỏ ban ngày đặt ở nơi đó.

Diệp Khê bưng chậu vừa định đi ra thì cửa phòng của Phượng Nhược Liễu vang lên một tiếng kẽo kẹt, đi ra trước là Mặc, tiếp theo là Phượng Nhược Liễu. Diệp Khê há hốc miệng mở to mắt, đã trễ thế này sao Mặc lại có thể đi ra từ trong phòng Tiên tử ca ca chứ? Diệp Khê còn chưa có kinh ngạc xong chỉ thấy Phượng Nhược Liễu ôm lấy một cánh tay của Mặc, nửa thân mình đều dựa vào trong lòng nàng nói: “Nàng bắt cho ta một trăm con đom đóm đi, ta muốn mang bọn nó đặt ở trong màn.”

“Được.”

“Ta muốn đi bắt với nàng.”

“Lạnh.”

“Không được sao?” Phượng Nhược Liễu đặt hai tay lên cổ Mặc, kiễng mũi chân hôn lên trên môi nàng nói: “Được không?”

Mặc không hé răng, Phượng Nhược Liễu lại hôn lên môi của nàng thêm một chút: “Được không?”

Mặc vẫn là không hé răng, Phượng Nhược Liễu chơi xấu ôm lấy nàng: “Ta mặc kệ, ta là Hoàng tử, ta nói muốn đi thì đi.”

Cằm của Mặc cọ cọ ở trên đỉnh đầu của hắn, ôm chắc eo của hắn xong thì bay người lên. Trong sân trong chớp mắt không thấy bóng dáng của hai người, cũng không có ai chú ý tới trong phòng nhỏ Diệp Khê đứng ngây người.

Sao, làm sao có thể như vậy? Tiên tử ca ca rõ ràng là phu lang của thê chủ, sao có thể đi hôn nữ nhân khác?

“Oa --” Trong phòng truyền ra một tiếng con khóc nỉ non, Diệp Khê lúc này mới phục hồi lại tinh thần, Lục nhi còn một mình ở trong phòng đấy! Không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng bưng chậu trở về phòng. Tiêu Lục thấy Diệp Khê khóc càng lớn tiếng, vừa khóc vừa hít mũi, giống như đang lên án phụ thân bỏ một mình mình ở trong phòng lâu như vậy.

Diệp Khê vội vàng ôm lấy nó: “Lục nhi không khóc, không khóc, phụ thân mặc tả lót cho con nha.” Mặc đồ xong lại ôm dỗ một hồi, lại lấy cháo để trên bếp lửa hâm nóng bên ngoài vào đút cho nó, lại chơi hơn nửa đêm Tiêu Lục rốt cục chơi mệt mỏi. Đứa nhỏ ở trong khuỷu tay của Diệp Khê lại ngủ thì Diệp Khê mới thở ra một hơi. Hắn rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi, thê chủ không ở nhà một mình hắn chăm sóc tiểu Lục nhi thật sự mệt quá! Đặc biệt bây giờ tiểu Lục nhi lớn thêm một chút, cả ngày xoay qua xoay lại rồi nhích tới nhích lui, không giống như lúc vừa mới sinh ra ngoan ngoãn như vậy, thật sự rất mệt mỏi. Đệm trong nôi trước đó bị Tiêu Lục tiểu ẩm ướt Diệp Khê cũng không khí lực lại đi đổi, cho nên đặt nó lên trên giường ngủ -- dù sao thê chủ không có ở nhà, giường lại lớn như vậy, hắn chỉ ngủ qua một phần cũng không thể đè lên tiểu Lục nhi. Về phần chuyện Tiên tử ca ca làm sao có thể đi hôn nữ nhân khác thì chờ thê chủ trở về rồi nói sau, bây giờ hắn rất mệt mỏi buồn ngủ.

* * *

Diệp Khê ngủ rất ngon, Lục nhi cục cưng không có khóc ầm ĩ thì hắn còn không có tỉnh, vậy hắn sẽ ngủ tiếp một lát, đợi lát nữa mới có khí lực chăm sóc cục cưng. Diệp Khê lật người tiếp tục ngủ, ngủ một lát cảm thấy không đúng. Mặc dù không có mở mắt ra nhưng dựa vào trực giác trong khoảng thời gian này chăm sóc cho cục cưng thì giờ phút này Lục nhi hẳn là tỉnh rồi mới đúng. Diệp Khê cuốn thân mình trở về, đưa tay sờ sờ cái gì cũng không có. Diệp Khê kinh hoảng, mở to mắt ngồi dậy, trên giường thật sự không có bóng dáng của cục cưng.

“Lục nhi?” Diệp Khê leo xuống giường, trong nôi không có, dưới sàn nhà cũng không có, chỗ nào trong phòng cũng không có.

“Lục nhi.” Diệp Khê nóng nảy đến độ rơi lệ, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi cửa phòng, rất xa nhìn thấy Phượng Nhược Liễu từ trong phòng bếp đi ra. Diệp Khê khóc kêu chạy về phía hắn: “Tiên tử ca ca.”

“Diệp Khê? Làm sao vậy?”

“Tiên tử ca ca, không thấy Lục nhi......” Lời còn chưa dứt thì nhìn thấy có người ôm Lục nhi đứng ở cửa phòng bếp, lại nhìn thấy người nọ không phải đó là thê chủ của mình Tiêu Dực sao?

“Khê Nhi tỉnh dậy rồi hả? Lục nhi ở trong này, ta đang đút cháo cho nó ăn nè. Khê Nhi, chàng làm sao mặc như thế đi ra ngoài vậy?” Áo sơ mi nghiêng lệch khoát lên trên người, vạt áo buông lỏng phất phơ, lộ ra hơn phân nửa đầu vai xương quai xanh bên trái, chân không mang giày. Tiêu Dực xoay nhìn nhìn chung quanh, cũng may nữ nhân Mặc kia lúc này không ở đây.

“Oa --!” Diệp Khê đặt mông ngã trên đất, không nói hai lời thì bắt đầu khóc.

Diệp Khê vừa khóc thì Tiêu Dực mới phát hiện hắn dường như bị hù dọa, ôm Tiêu Lục trong tay ném một cái vào trong lòng Phượng Nhược Liễu. Tiêu Dực chạy nhanh mấy bước đến bên cạnh Diệp Khê: “Khê Nhi đừng khóc, là ta không tốt, đừng khóc, không có việc gì.”

“Ô ô… ta tìm Lục nhi khắp nơi mà không thấy… thê chủ hư… làm ta sợ muốn chết......”

Tiêu Dực ôm lấy hắn đi vào trong phòng: “Là ta không tốt, ta trở về không nói cho Khê Nhi biết, lại ôm Lục nhi đi ra ngoài đút ăn hù dọa Khê Nhi, thật xin lỗi.”

“Ô ô… thê chủ hư.” Diệp Khê vẫn khóc oán trách, đầu lại cọ cọ trong lòng Tiêu Dực. Tiêu Dực ôm hắn về phòng tìm quần áo mặc vào cho hắn, lại giúp hắn lau chân sạch sẽ rồi mang giày vào. Diệp Khê còn đang hít mũi thút tha thút thít bĩu môi.

Tiêu Dực hôn nhẹ một cái vào cái miệng nhỏ nhắn của hắn đang cong cong lên, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, là ta không tốt, hại Khê Nhi lo lắng. Ta biết Khê Nhi giữ Lục nhi mệt mỏi, cho nên nhìn thấy nó tỉnh thì ôm nó đi ra ngoài đút ăn, nghĩ để cho Khê Nhi ngủ nhiều thêm một chút, không nghĩ tới sẽ hại Khê Nhi tìm không thấy Lục nhi, Khê Nhi tha thứ ta được không?”

Diệp Khê khịt khịt mũi: “Vậy về sau thê chủ trở về thì phải đánh thức Khê Nhi đó, bằng không ta sẽ không để ý đến ngài nữa.”

Tiêu Dực mỉm cười dùng ngón tay vuốt tóc của hắn: “Sợ nhất chàng không để ý tới ta, về sau ta nhất định vừa trở về thì gọi chàng tỉnh dậy.”

Diệp Khê hít hít mũi ôm lấy Tiêu Dực: “Ta rất nhớ thê chủ.”

Tiêu Dực cũng thuận tay vòng ôm hắn: “Ta cũng rất nhớ Khê Nhi, cho nên vừa làm xong công việc thì trở lại nè.”

“Lục nhi cũng rất nhớ thê chủ.” Diệp Khê xoay đầu nhìn quanh: “Lục nhi đâu?”

“Tiên tử ca ca của chàng đang ôm nó.”

“A! Thê chủ.” Nói đến đây, Diệp Khê lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua: “Tiên tử ca ca không phải người tốt.”

“Hử?” Tiểu Khê Nhi rốt cục phát hiện tên Phượng Nhược Liễu kia không phải là người tốt? Khóe môi của Tiêu Dực nhếch lên, tò mò hỏi: “Sao lại nói như thế? Hắn làm chuyện xấu gì hả?”

“Hắn......” Diệp Khê dừng lại, hắn biết được là nhờ hắn xem trong sách truyện có ghi qua, nam nhân đã gả cho người lại thông đồng với nữ nhân khác, chỉ có nam nhân hư mới có thể đi thông đồng với nữ nhân khác ngoài thê chủ. Nhưng mà Tiên tử ca ca rõ ràng là người tốt như vậy làm sao có thể biến thành người xấu chứ? Hơn nữa, theo kinh nghiệm hắn xem qua nhiều quyển sách thì phu lang thông đồng với nữ nhân khác, thê chủ biết được nhất định sẽ rất tức giận.

Như vậy, nếu hắn nói cho thê chủ biết Tiên tử ca ca thông đồng với nữ nhân khác, thê chủ cũng sẽ rất tức giận đúng không? Nhưng mà thê chủ lâu như vậy mới trở về một lần, hắn không muốn làm cho thê chủ tức giận......

“Khê Nhi, Phượng Nhược Liễu làm chuyện xấu gì thế?” Nhìn biểu tình trên mặt của Diệp Khê biến hóa thì Tiêu Dực càng thêm tò mò.

“Hả? Không… không......”

Hả? Tiểu Khê Nhi lại dự tính giấu giếm thay Phượng Nhược Liễu à? Tam Hoàng tử này thật sự có tài đấy, đã bồi dưỡng Tiểu Khê Nhi nhà cô thành người trung thành của hắn. Tiêu Dực ôm toàn bộ người của Diệp Khê lên đi đến cái ghế ngồi xuống lại đặt hắn ngồi ở trên đùi mình, một tay ôm vững eo của hắn, một tay thọc lét dưới bên nách của hắn, đồng thời thổi khí ở chỗ cổ của hắn: “Chàng nói hay không nói? Không nói ta thọc lét cho chàng nhột chết luôn!”

“A!“Diệp Khê khẩn trương bắt lấy tay của nàng đang quấy rối, cổ cũng mạnh mẽ lui qua một bên: “Thê chủ đừng quậy, ta thật sự nghiêm túc nói chuyện với ngài đó.”

“Tốt lắm, nói đi, bất quá phải nói nhanh không cho ấp a ấp úng, nếu không......”

“Ta nói, ta nói!” Diệp Khê bắt lấy bàn tay không quy củ của nàng, nhấp hé miệng hỏi trước một vấn đề mang tính trầm trọng: “Thê chủ, ngài có thích Tiên tử ca ca không?”

Tiêu Dực xoa nắn khuôn mặt của hắn: “Khê Nhi sinh cục cưng rồi thì biến thành tiểu lão đầu chuyện gì cũng không nhớ nữa hả? Ta đã sớm nói qua ta không thích hắn, cũng không thích nam nhân khác, chỉ thích một mình Khê Nhi thôi.”

Diệp Khê nhìn đôi mắt của nàng, nhìn nàng không giống như đang nói dối, lại hỏi: “Vậy nếu như Tiên tử ca ca làm chuyện thật có lỗi với thê chủ thì thê chủ có thể đau khổ hay không? Có thể tức giận hay không?”

Tiêu Dực suy nghĩ hai giây, ‘Khê Nhi sẽ hỏi như vậy chẳng lẽ là phát hiện Phượng Nhược Liễu và Mặc “ân ái” ư?’ Tiêu Dực lắc đầu: “Ta lại không thích hắn, đương nhiên sẽ không đau khổ, cũng sẽ không tức giận.”

Diệp Khê yên tâm: “Thê chủ, ta nói cho ngài biết, ngài thật sự không nên tức giận. Tiên tử ca ca biến thành người xấu, hắn thông đồng với hộ vệ tên Mặc kia.”

Tiêu Dực há to miệng sau ba giây lại cười to. Diệp Khê không hiểu chuyện gì hỏi: “Thê chủ, ngài làm sao vậy?” Hắn có nghĩ tới thê chủ sẽ tức giận nhưng không có nghĩ tới thê chủ sẽ cười.

“Khê Nhi, chàng nói ‘thông đồng’ ha ha!” Làm ơn đi, Tiểu Khê Nhi biết hai chữ ‘thông đồng’ này là có nghĩa gì không? Thật không biết hai người kia làm chuyện gì lại làm cho Tiểu Khê Nhi ngay cả hai chữ này cũng đều dùng tới.

“Là thông đồng mà, thê chủ, ngài đừng cười nữa.” Diệp Khê ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng còn đang cười. Diệp Khê bày tỏ không thể tin nói: “Thê chủ, ngài điên rồi sao? Phu lang của ngài thông đồng với nữ nhân khác, sao ngài còn cười đến vui vẻ như vậy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.