Trên đường cáinhiều sạp không đếm hết, bán đồ ăn vặt, bán vật trang sức móc dây, bánkhuyên tai vòng cổ cây trâm, bán son bột nước, còn có ảo thuật làm xiếc, náo nhiệt khác thường. Diệp Khê lôi kéo Tiêu Dực chạy trái chạy phải,nhìn bên này xem bên kia, vui vẻ giống như là chim nhỏ lần đầu tiên rakhỏi lồng.
“Đùng đùng đùng!” Một hồi tiếng chiêng trống qua đi,một đường tiếng to rõ nói: “Các vị quan khách, mời xem, màn biểu diễn kế tiếp đây liên qua đến than lửa, chính là đi chân trần bước qua thanlửa.” Giọng nói vừa hạ xuống lại là vài tiếng đùng đùng vang lên, bênđám người kia phát ra từng đợt tiếng oa oa sợ hãi.
Tiêu Dực cònđang trả tiền kẹo hồ lô, Diệp Khê đã không chờ kịp: “Thê chủ, nhanh chút nhanh chút, bên kia muốn bước qua than lửa!”
“Được được được.”Tiêu Dực vội vàng thanh toán tiền, mặc hắn lôi kéo chen vào trong đámngười. Đám người vây quanh ở giữa, trên đất đã bày một đường than lửathật dài, bên cạnh một nữ tử xoắn cao ống quần chân trần, đang muốn bước qua trên than lửa. Vừa vặn vượt qua Diệp Khê cũng bất chấp ăn kẹo hồ lô vừa mua trong tay, mở to mắt thấy chân người nọ dừng ở trên than lửa,sau đó một bước, hai bước, ba bước......“Giỏi!” Trong đám người có người vỗ tay, trong nháy mắt tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía. Diệp Khê cũngkích động vỗ tay nhỏ bé: “Thê chủ, nàng thật là lợi hại! Nàng không sợnóng ư?”
Tiêu Dực cười cười, bất quá là lòng bàn chân thoa chútthứ phòng cháy phòng nóng gì đó. Bất quá vì làm cho người xem cao hứng,Tiêu Dực vẫn là vì người xiếc ảo thuật giữ nguyên một phần thần bí: “Cóthể nàng luyện thần công không sợ nóng.”
Khi nói chuyện, nàng kia đã đi xong một đường lửa, tiếng trầm trồ khen ngợi lại nổi lên. DiệpKhê cũng vỗ tay nhỏ bé sợ hãi than: “Thật là lợi hại mà!”
Tiêu Dực giúp cầm lấy kẹo hồ lô đang bị làm cong vẹo: “Khê Nhi đừng vỗ tay, lại vỗ kẹo hồ lô sẽ rớt xuống.”
“À.” Diệp Khê cắn một viên trên cùng vào miệng, giữa sân đã bắt đầu màn biểu diễn tiếp theo, một nữ tử nhặt lên một viên than lửa đang hồng để vàomiệng. Diệp Khê kinh ngạc há to miệng, nàng kia cắn ngậm than lửa mộthồi, lại hé miệng lấy than lửa ra, than lửa kia lại vẫn còn hồng. Nữ tửlấy đến một tấm giấy đặt ở trên than lửa, trang giấy lập tức đốt cháymột lỗ.
“Oa!” Mọi người lại phát ra tiếng sợ hãi, Diệp Khê nhìnchằm chằm miệng nàng kia một hồi lâu, còn chưa có nhìn ra nguyên nhânlại bị màn xiếc ảo thuật kế tiếp hấp dẫn đi, chỉ thấy một nữ tử cầm mộtđao lớn đi ra. Diệp Khê kích động nắm tay áo của Tiêu Dực trực tiếp lắc: “Thê chủ thê chủ, có phải là muốn nuốt đao lớn hay không?”
Kích động như vậy à? Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ, sủng nịch nói: “Xem ra là muốn nuốt đao lớn, Khê Nhi phải xem thật cẩn thận.”
Quả nhiên nàng kia biểu diễn là nuốt đao lớn, Diệp Khê mở to mắt thấy nàngbỏ cây đao lớn vào trong miệng, sau đó một chút lại một chút đẩy xuống,đẩy xuống đến cuối cùng ngay cả chuôi đao cũng nuốt mất. Nàng kia ômquyền về phía người vây xem chỉ đa tạ, Diệp Khê đã chạy lên tiến đếnngửa đầu nhìn chằm chằm miệng của nàng: “Ngươi không phải có miệng sắt.”
“Hử......?” Người xiếc ảo thuật không phản ứng kịp.
“Ngươi thật sự đã ăn à?”
Lần này nàng kia nghe hiểu: “Vô cùng xác thật.”
“Nhưng là, ngươi ăn đều không có nhai.”
Hử...... Người xiếc ảo thuật đại khái lần đầu tiên đụng tới loại vấn đề này,trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào, thật tốt làTiêu Dực từ sau đi tới thay nàng giải vây: “Khê Nhi, không nên làm ảnhhưởng người ta biểu diễn.”
“Nhưng là thê chủ, nàng đều không cónhai liền ăn đi.” Diệp Khê già dặn cảm thấy đây là chuyện không có khảnăng, ăn cái gì không phải nên nhai kỹ mới nuốt xuống sao?
“KhêNhi, nàng là luyện qua thần công.” Tiêu Dực thật có lỗi cười cười vớinàng kia, lôi kéo Diệp Khê lui đến bên cạnh: “Các nàng này còn phải biểu diễn tiếp, Khê Nhi không muốn xem tiếp hay sao?”
“Muốn.” DiệpKhê không chút do dự đầu, ngoan ngoãn đứng ở phía trước thê chủ xem, kếtiếp là phóng phi đao, đùa giỡn hoa thương, phun lửa...... Mọi thứ đềuvô cùng phấn khích, Diệp Khê nhìn xem oa cũng không muốn rời, chỉ hậnmình không thể mọc thêm mấy con mắt để xem càng thêm rõ ràng một chút,các nàng rốt cuộc là làm như thế nào vậy?
“Tiêu tiểu thư.”
Nghe được có người kêu mình, Tiêu Dực quay đầu nhìn thấy trên mặt người đitới treo lên nghề nghiệp liền mỉm cười: “Bành công tử, thật không nghĩtới sẽ gặp ngươi ở nơi này. Bành công tử lại cũng tới xem loại làm xiếcđầu đường này ư?”
Bành Thục Yến mỉm cười: “Trên đường náo nhiệtnhư thế tất nhiên là muốn tới đi chơi vui vẻ một phen, a, đúng rồi.”Bành Thục Yến kéo phụ nhân bên cạnh qua: “Đây là mẫu thân ta. Mẫu thân,đây là Tiêu tiểu thư - Tiêu Dực, năm nay thịt muối từ trong Chân Vị Lâuvận chuyển đến nơi khác chính là nàng cung cấp, còn có, chữ hỷ lớn khitỷ tỷ thành thân cũng là nàng đan, nàng còn là thợ săn rất lợi nữa đấy,lúc trước gia cầm hoang dã trong Chân Vị Lâu đều là nàng săn.”
“Bành công tử quá khen, gia cầm hoang dã này là tại hạ và bằng hữu cùng nhauđi săn, một mình ta không thể săn nhiều đến như vậy đâu.” Tiêu Dực khiêm tốn xong, lại gật đầu thăm hỏi với mẫu thân Bành Thục Yến: “Bành đươnggia.”
“Chào Tiêu tiểu thư, không bằng tìm một tửu lâu cùng nhau ngồi nghỉ.”
“Đây......” Tiêu Dực nhìn nhìn Diệp Khê tập trung xem xiếc ảo thuật: “Đa tạ Bành đương gia đã mời, vẫn là ngày khác đi.”
Tia sáng trong mắt Bành đương gia chợt lóe qua, nghĩ cửa hiệu buôn bán lớnnhất thiên hạ của bà ai không muốn nịnh bợ? Khó được mở miệng mời ngườimột lần nhưng lại bị từ chối, nữ tử này là không biết rõ thân thế của bà hay là đang lạt mềm buộc chặt? “Tiêu tiểu thư, ngươi và ta tuy là lầnđầu gặp mặt, nhưng hai nhà đã có làm ăn lui tới nhiều ngày, coi như lànửa người quen, không biết Tiêu tiểu thư vì sao từ chối? Chẳng lẽ là cảm thấy lão phụ không thú vị, không muốn kết giao?”
Tiêu Dực lắcđầu, cười nói: “Bành đương gia nói nghiêm trọng rồi, chính là hôm naytại hạ muốn mang phu lang ra ngoài chơi vui vẻ, hắn đang rất hăng háinhìn ngắm, ta không muốn làm hỏng hưng trí của hắn.”
Bành đươnggia nhìn Bành Thục Yến, Bành Thục Yến lôi kéo lắc lắc tay áo của bà.Bành đương gia bất đắc dĩ chỉ đành phải chuyển hướng sang Diệp Khê cănbản còn chưa có phát hiện ra sự hiện diện của bà: “Tiêu phu lang.”
Hử? Giống như có người đang gọi hắn? Diệp Khê quay đầu nhìn về nhưng khôngbiết người đó lại quay đầu nhìn về người bên cạnh: “Bành công tử.” Sauđó nửa xoay người ôm lấy eo Tiêu Dực dựa vào trong lòng nàng, mắt trànđầy đề phòng, thê chủ là của hắn.
Động tác thơ ngây của Diệp Khêlàm cho Bành Thục Yến hơi thay đổi sắc mặt, làm cho Tiêu Dực cười ha hakhông ngừng. Bành đương gia một mặt hiền lành nói: “Tiêu phu lang, ta là mẫu thân Bành công tử, ngươi có thể gọi ta là bá mẫu.”
Diệp Khêngẩng đầu nhìn Tiêu Dực, nàng cười cổ vũ mới lễ phép kêu một tiếng Bànhbá mẫu. Bành đương gia cười đồng ý, lại nói: “Đã đến giữa trưa, chắcTiêu phu lang xem đến mệt mỏi rồi? Không bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi mộtchút, thuận tiện ăn cơm trưa?”
Diệp Khê lại giương mắt nhìn TiêuDực, Bành đương gia nói tiếp: “Ta biết phía trước có tiệm trà Phúc Nhã,hôm nay còn mời đoàn xiếc ảo thuật nổi danh đến biểu diễn, ừ, ta nghĩlà… không chỉ có nuốt đao lớn và phun lửa, còn có ảo thuật, như là trong không trung biến ra bồ câu, một chút lại biến ra hoa nữa, còn có thể từ trong rương trống rỗng biến thành người đi ra, thật là phấn khích, cóthể vừa nghỉ ngơi vừa ăn cơm vừa xem, còn có nhiều điểm tâm ngọt nữa.”
Diệp Khê càng nghe con mắt mở càng lớn, điểm tâm ngọt hắn ăn nhiều rồi,nhưng là biến bồ câu biến người hắn chưa xem qua. Diệp Khê lại giươngmắt nhìn Tiêu Dực: “Thê chủ.”
Tiêu Dực ở trong lòng cảm thán:‘Không hổ là cao thủ làm ăn, liếc mắt một cái liền biết nhu cầu của đốiphương, xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn.’ Tiêu Dực mỉm cười xoa xoa cái mũ lông thỏ trên đầu Diệp Khê: “Khê Nhi muốn đi không?”
“Ta nghe thê chủ.”
“Vậy đi thôi, mang Khê Nhi đi xem ảo thuật.” Nói chuyện với Diệp Khê xongTiêu Dực mới chuyển về phía Bành đương gia: “Vậy đa tạ Bành đương gia.”
Bành Thục Yến khẽ cười nói: “Tiêu tiểu thư không cần khách khí, đi thôi.”
* * *
Lầu hai trà lâu Phúc Nhã, bốn người vây ngồi một bàn, đồ ăn đã mang lên,Diệp Khê cũng là cố ăn thêm một chút, trong tay cầm lấy một miếng điểmtâm liền ghé vào gần lan can. Ảo thuật kia quả nhiên thú vị, Diệp Khênhìn xem không rời mắt, biến đổi biến đổi, quả nhiên ảo thuật biến thành như Bành gia chủ nói, thật sự đem người phụ diễn vào trong rương, mộtlát mở ra người lúc đó đã không thấy tăm hơi. Trong rương là một chậucây nhỏ, người biểu diễn dùng khăn tráo thành cây nhỏ, hất ra khăn tayra lại thành một cây quạt, chờ đem cây quạt thả lại vào trong rương,không ngờ người phụ diễn đã biến trở về.
Diệp Khê nhìn xem vừa sợ lại kì lạ, đầu nhỏ của hắn cố gắng hết sức đảo suy nghĩ cũng không đoán ra huyền cơ trong đó, hơn nữa một hồi tiếp một hồi ảo thuật phấn khích. Ngay cả khi thê chủ hắn ngồi điện diện với Bành công tử hắn cũng chưacó thời gian đi đề phòng, nơi nào còn có thời gian đi ăn cơm?
Đối với việc này, Tiêu Dực có bao nhiêu bất đắc dĩ, cũng may buổi sáng nàyđã mua đồ ăn vặt không ít cho hắn ăn, nghĩ đến như vậy cũng sẽ khôngđói, đành phải đi theo hắn; thấy vậy, Bành đương gia cười ha ha nói:“Tiêu tiểu thư thật trân trọng phu lang nhỉ.”
Trên mặt Tiêu Dựcvẫn lộ vẻ ôn hòa cười nói: “Làm cho Bành đương gia chê cười. Người nhànông không hiểu quy củ, có chỗ thất lễ còn mời Bành đương gia tha thứthêm.”
“Sẽ không, sẽ không.” Bành đương gia cười ha ha, nói với Tiêu Dực: “Đến đến, Tiêu tiểu thư dùng bữa, dùng bữa.”
Tiêu Dực cũng khách sáo nói: “Bành đương gia mời, Bành công tử mời.”
Hai bên lại hàn huyên vài câu, đề tài chuyển tới trên làm ăn. Bành đươnggia nói: “Tiêu tiểu thư, kỳ thật ta lần này đến, một là muốn bàn bạc với Tiêu tiểu thư hai chuyện làm ăn, hai là muốn kết giao bằng hữu với Tiêu tiểu thư.”
Tiêu Dực cười cười: “Có thể nói chuyện làm ăn với chủ cửa hiệu buôn bán lớn nhất thiên hạ là vinh hạnh của ta, chính là Tiêumỗ là thôn phụ hương dã*, không nghĩ tới là bàn bạc làm ăn lớn gì.” Vềphần bằng hữu, quên đi, có thể làm ăn với người có cửa hiệu buôn bán lớn nhất thiên hạ, tính kế khôn khéo nhất định không thể so sánh với ngườibình thường, cô không muốn đi chọc vào.
(*Thôn phụ hương dã: phụ nữ quê mùa.)
“Ha ha ha, Tiêu tiểu thư làm gì tự coi nhẹ mình thế, ta nghe Yến nhi nóiqua sự kiện tơ hồng, tiểu thư thông minh tài trí không phải người bìnhthường có thể sánh bằng, ta thật có hứng thú lớn với thịt muối và cungtiễn tiểu thư làm ra......”
“A, thê chủ, ngài mau nhìn mau nhìn!” Diệp Khê kêu một cái, đánh gãy lời Bành đương gia muốn nói, mấy ngườiđều quay đầu nhìn về phía trên đài, đang trình diễn xiếc cắt bụng, đemmột người phụ diễn vào trong rương, sau đó cắm mấy bả đao vào trongrương, người nọ trong rương lộ đầu còn đang cười hì hì.
“Thê chủ, nàng có thể chết không?” Diệp Khê có chút sợ hãi nhích nhích đến gầnnàng, Tiêu Dực một tay ôm eo của của hắn lại, trấn an nói: “Sẽ không,chính là ảo thuật.”
“Nhưng là cắm nhiều bả đao như vậy.”
“Không có việc gì, Khê Nhi xem tiếp sẽ biết.”
Bên kia đã bắt đầu mở đao, lực chú ý của Diệp Khê lại bị hấp dẫn qua. TiêuDực cười cười thật có lỗi với hai mẫu tử: “Hôm nay theo phu lang chơikhông nói chuyện làm ăn, đương gia, ngày khác chúng ta bàn lại đượckhông?”
“Được.” Bành đương gia biểu hiện ra một nhân sĩ thànhcông hào phóng thỏa đáng: “Hôm nay chỉ kết giao bằng hữu, làm ăn ngàykhác bàn lại, đến, Tiêu tiểu thư, uống rượu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]