Ao cá nhỏ gần cửa lớn rốt cuộc cũng có đối tượng vào ở, Diệp Khê tạm thời không lại nhớ cánhỏ, mà là mỗi ngày đều phải chạy đến gần ao nhỏ coi trọng vài lần. Thêchủ nói nòng nọc nhỏ càng lớn chân sẽ mọc ra, hắn nghĩ như thế nào cũngcảm thấy không có khả năng. Trong lúc Diệp Khê mang theo hoài nghi thânthiện kì lạ cùng đợi nòng nọc nhỏ biến thành ếch, trong thôn đã bắt đầutuyển cử thôn trưởng.
Tiêu Dực vừa ăn xong cơm tối, đang ôm TiểuKhê Nhi nhà mình thơm ngào ngạt ở gần ao nhỏ quan sát nòng nọc nhỏ. Mộtbên ngươi biết ta biết nói lời ngon tiếng ngọt, tài năng dừng không lâuthì Đàm Chương Nguyệt ở ngay ngoài cửa kêu quỷ: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, mởcửa nhanh.”
Người kia tới làm gì? Tiêu Dực hôn lên mặt Diệp Khêmột cái mới chậm rì rì đi mở cửa. Đàm Chương Nguyệt đứng ở ngoài cửa một mặt hưng phấn: “Tiêu Dực, ngươi mau cảm ơn ta đi.”
“Cảm ơn ngươi cái gì? Cảm ơn ngươi tới quấy rầy ta và Tiểu Khê Nhi nhà ta nói chuyện yêu đương?”
Diệp Khê đỏ mặt, ở phía sau kéo kéo góc áo của nàng: “Thê chủ, đừng nói bậy.”
“Vốn chính là như vậy.” Tiêu Dực cảm xúc rất lớn: “Ta suốt ngày bận rộn chỉcó lúc này mới có thể nói chuyện yêu đương với Khê Nhi, qua một chút còn phải bắt đầu làm cung tiễn.”
Đàm Chương Nguyệt không chút để ývẫy vẫy tay: “Đều là phu thê già nói chuyện tình yêu gì! Ai, Tiêu Dực,ta nói chính sự với ngươi đây, lần này ngươi cần phải mời khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong-khe-ca/2392119/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.