Tiêu Dực nói chuyện giữ lời, nhà vừa xây xong liền dạy người trong thôn săn thú, chỉ cần nguyện ý học đều dạy. Chính là, có vài kẻ trước mắt này, thật không giống như là thái độ của “người” nên có.
“Tiêu Dực, cung tiễn kia của ngươi mau lấy ra một chút cho các tỷ mỗi người một cái, ngày mai chúng ta đi với ngươi lên núi săn thú.”
Tiêu Dực nghiêng thân mình một cái, tựa vào cạnh cửa, một bộ dáng lười nhác: “Ngươi là ai?”
Tiêu Dực cũng chưa buồn bực, nàng kia lại tức giận: “Ngươi có thái độ gì vậy? Nói cho ngươi biết, chúng ta nguyện ý đi với một đám các ngươi là đã nể mặt ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu!”
Tiêu Dực cũng tức giận: “Mặt ta tự mình có, không cần ngươi cho! Muốn ta mang các ngươi đi săn thú? Nằm mơ!”
“Tiêu Dực ngươi......” Nàng kia còn muốn tiến lên lại bị người đi chung với nàng kéo lại, người nọ tiến lên, một mặt nịnh nọt nói: “Tiêu Dực, ngươi xem, chúng ta là người một nhà, cho nên....”
“Người một nhà?” Tiêu Dực buồn cười: “Ta và các ngươi?”
“Đúng, đúng vậy.” Nàng kia gật đầu, cảm thấy lưng có chút lạnh toàn thân, thấy Tiêu Dực vẫn cười tủm tỉm mà nhìn mình, lại bổ sung một câu: “Ta là... là Nhị tỷ của Diệp Khê.”
“Nhị tỷ?” Tiêu Dực quay đầu nhìn Diệp Khê, nửa thân mình Diệp Khê giấu ở phía sau Tiêu Dực, bàn tay nhỏ bé níu thật chặt góc áo của cô. Tiêu Dực vỗ vỗ lên trên tay của hắn, quay đầu nói: “Thân thích này nhận được thật sự là buồn cười, trước kia các ngươi đối cử với hắn như thế nào, ngươi nhất định rõ ràng hơn ta. Hiện tại lại đến nhận thức tỷ đệ, ngươi cũng không biết nên đi lấy cái khăn che mặt lại! Chuyện trước kia ta không muốn lại so đo, mọi người nước giếng không phạm nước sông, các ngươi đi đi.”
Nhị tỷ Diệp Khê còn không từ bỏ, chuyển hướng sang liếc nhìn Diệp Khê. Diệp Khê nhìn nhìn nàng, rụt lui về phía sau Tiêu Dực. Thấy hắn như thế, Nhị tỷ Diệp Khê tức giận mắng to: “Diệp Khê, ngươi cái tiểu tiện nhân này, ngươi như thế nào một câu cũng không nói? Diệp gia nuôi không ngươi, thật sự là nuôi ra một kẻ bạch nhãn lang*......”
(*Bạch nhãn lang: nghĩa đen = sói mắt trắng, nghĩa bóng = là một danh từ riêng chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.)
“Miệng thật thối!” Tiêu Dực mắng, tiếp theo đó là ba tiếp “bốp bốp bốp” từ bàn tay. Nhị tỷ Diệp Khê sờ sờ mặt mình, không thể tin được hỏi: “Tiêu Dực, ngươi đánh ta?”
“Đánh ngươi thì làm sao? Ngươi nghe rõ cho ta, cũng trở về nói cho người nhà ngươi. Diệp Khê đã gả đi, sẽ không lại là người của Diệp gia các ngươi, hắn hiện tại là Chính quân* Tiêu gia ta! Lại làm cho ta nghe được có người mở miệng nói lời không tốt với Chính quân của ta, ta nhất định đánh cho nàng răng rơi đầy đất! Ngươi nếu không tin, có thể hiện tại liền thử xem.”
(*Chính quân: chồng chính thức.)
Nhị tỷ Diệp Khê há miệng thở dốc, lại nuốt mấy ngụm nước miếng, không biết có phải là nhớ tới chuyện lần trước bị chỉnh hay không, cuối cùng mặt trầm xuống kéo người đi cùng nàng đến bỏ đi: “Chúng ta đi!”
Nhìn thấy các nàng rời đi Tiêu Dực mới lôi kéo Diệp Khê quay lại trong nhà. Diệp Khê rầu rĩ chui vào trong lòng Tiêu Dực: “Thê chủ, Khê Nhi không phải bạch nhãn lang.”
Tiêu Dực đau lòng hôn lên khóe mắt của hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lên khi đó trên mặt đã mang theo nụ cười thản nhiên: “Ta nhìn thử xem, ừm, Khê Nhi nhà ta không giống sói, sói trưởng cũng không phải là bộ dạng này. Khê Nhi gặp qua sói chưa?”
Diệp Khê lắc đầu: “Không có. Chỉ nghe người ta nói sói sẽ ăn thịt người.”
Tiêu Dực cười: “Vậy Khê Nhi sẽ ăn thịt người sao?”
Nghe loại vấn đề như thế, trong nháy mắt Diệp Khê mang theo một đỗi kinh ngạc: “Dĩ nhiên sẽ không.”
Tiêu Dực vừa cười, vừa nói: “Sói có miệng to, còn đầy răng nanh.” Tiêu Dực mở miệng Diệp Khê nhìn trái nhìn phải: “Khê Nhi không có răng nanh.” Lại kéo hai cánh tay của hắn ra đánh giá: “Sói có bốn chân, Khê Nhi chỉ có hai chân, hơn nữa bàn chân của sói không có lớn như Khê Nhi.” Lại xoay lưng hắn lại một vòng: “Sói có cái đuôi, Khê Nhi có thể mọc ra cái đuôi sao?”
“Hở.... Không có.”
“Vậy có thể xác định, Khê Nhi thật sự không phải sói.”
Nháo một hồi như vậy, Diệp Khê đã quên bị Nhị tỷ mắng khổ sở, khi xoay người lại dĩ nhiên có một khuôn mặt không thuận theo, nấm đấm nho nhỏ nhẹ nhàng đấm một cái lên trên vai nàng: “Thê chủ, ngài thật là xấu!”
“Phải không?” Tiêu Dực có ý xấu nhếch môi, thình lình ôm lấy hắn xoay vài vòng. Diệp Khê sợ tới mức thét chói tai, gắt gao ôm cổ nàng. Tiêu Dực mừng rỡ cười không ngừng: “Khê Nhi, thật sự không thích thê chủ như vậy sao?”
Diệp Khê lại đấm nhẹ lên trên vai nàng vài cái, đạp cẳng chân muốn đứng xuống dưới: “Ngài sẽ khi dễ ta.”
Tiêu Dực buông hắn xuống, cười nói: “Ta làm sao đành lòng khi dễ ngươi chứ.”
Diệp Khê cũng không lý luận cùng nàng, chỉ cảm thấy có vấn đề hắn nghĩ không ra: “Thê chủ, ngài vì sao nói Nhị tỷ nên lấy khăn che mặt lại?”
“Che giấu đó.” Tiêu Dực phỉ nhổ, ‘các nàng cho tới bây giờ không xem Diệp Khê là người một nhà, hiện tại thế nhưng lại có ý tốt đến nhận thân!
* * *
Mặc kệ Diệp gia và Thôn trưởng gia có hận Tiêu Dực bao nhiêu, Tiêu Dực ở trong lòng thôn dân vẫn là tốt hơn so với trước kia không biết bao nhiêu lần. Cái gọi là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, Tiêu Dực từ một kẻ không màng chuyện đời nghèo kiết hủ lậu, ăn không no - mặc không đủ ấm biến thành một người chấp nhận chịu khổ để có thể kiếm tiền. Trong đa số tiểu nam nhi chưa xuất giá và trong mắt phụ mẫu của bọn họ, thì phải là một cái bánh thơm ngon, cho dù cái bánh thơm ngon này đã cưới Chính phu, mùi của nàng vẫn đậm đặc như cũ. Bởi vậy, rất nhanh còn có mối công* tìm tới cửa, nhưng lại không chỉ có một người.
(*mối công = ông mối.)
Lúc mối công đến thì Tiêu Dực không ở nhà. Trên thực tế, cưới phu thị cũng không cần nói với chính phu, phần lớn bọn nam tử hy vọng thê chủ cưới phu thị có thể nghe lời mình nói, cho nên thường thường lấy phu thị đều là chính phu giúp thê chủ chọn lựa. Bởi vậy, trong giờ khắc này Tiêu Dực không có ở nhà, Diệp Khê bị bọn ông mối vây quanh bên trong:
“Diệp ca nhi nè, Ngọc Nhi Trương gia này nhưng là người hiểu chuyện khéo tay, thêu đôi uyên ương kia nhưng lại cực kỳ sống động. Ngày sau còn có thế cùng với ngươi đan dây xích tay trang sức treo, hai huynh đệ nhất định sẽ hợp.”
“Diệp ca nhi, đều là người cùng thôn, ngươi cũng biết tính tình Cẩm Nhi như thế nào phải không? Bộ dạng người kia cũng đẹp, tỷ tỷ hắn lại là đi theo thê chủ nhà ngươi săn thú, đều là người quen, một khi kết thân biến thành người một nhà, sau này liền chiếu cố rất tốt.”
“Diệp ca nhi, ta nói với ngươi nha, phu thị này nên chọn thật tốt. Nếu tuyển xinh đẹp hơn ngươi, sau này thê chủ độc sủng phu thị liền không tốt. Tướng mạo Xảo Nhi Vương gia này so với ngươi bất quá cũng không xấu, tính nết lại tốt không còn lời gì để nói. Trong nhà - ngoài nhà đều là trợ thủ đắc lực, thích hợp nhất.”
“Diệp ca nhi, Tiểu Lệ Nhi Vương gia cũng không khác......”
Diệp Khê gắt gao níu chặt góc áo của mình có chút không biết làm sao, bọn họ nói những nam tử này đều tốt như vậy. Nếu thê chủ cưới bọn họ lại phát hiện bọn họ đều tốt hơn hắn, vậy hắn làm sao bây giờ? Diệp Khê cắn môi, sẽ không sẽ không, thê chủ nói qua không cưới phu thị.....
“Diệp ca nhi, ngươi xem trọng nhà ai?” Nhóm mối công giới thiệu miệng khô lưỡi khô cũng không thấy hắn trả lời một tiếng, chỉ đành phải trực tiếp hỏi hắn.
Diệp Khê ngẩng đầu, lo sợ nhìn nhìn, nhìn xem bọn họ, lại cảm thấy bọn họ đều là người xấu muốn tới cướp thê chủ của hắn.
“Diệp ca nhi, có được hay không, ngươi phải nói lời thật lòng nha!” Bọn họ còn phải đi trả lời cho người ta nữa.
Diệp Khê níu chặt góc áo của mình: “Ta... ta... gà muốn ăn lá rau......”
“Ôi Diệp ca nhi!” Vài ông công cười đến đau bụng: “Ai nói chuyện gà với ngươi? Là đang nói với ngươi chuyện cho thê chủ ngươi nạp phu thị.”
“Ta... ta muốn đi cho gà ăn......”
“Diệp ca nhi, gà ngươi cứ việc đi cho ăn, bất quá nha, trước khi đi ngươi nói trước với chúng ta, ngươi chuẩn bị thay thê chủ ngươi nạp ai làm phu thị?”
“Ta... ta không biết... nhất định... nhất định phải nạp sao?”
“Ôi, Diệp ca nhi ngươi không phải đang nói đùa sao? Người nhà có chút của cải, nhà ai không phải ba phu bốn thị? Ngươi đó, sớm làm thay thê chủ ngươi nạp người thành thật an phận một chút, đối với ngươi cũng có lợi. Nếu là chờ thê chủ ngươi coi trọng bị người dụ dỗ, đầu tiên vào cửa đoạt sủng còn khi dễ ngươi, vậy ngươi không phải mệt lắm sao!”
Lời này của mối công vốn là khuyên hắn, nào biết biến khéo thành vụng. Diệp Khê nghe xong phản ứng đầu tiên chính là “phu thị của Vương Tiểu”.
Không được! Hắn mới không muốn để cho thê chủ cưới phu thị trứng thối đâu! Diệp Khê trong lúc nhất thời tăng thêm dũng khí, ngẩng đầu đối diện với vài mối công: “Thê chủ ta không cưới phu thị, ai cũng không cưới! Thê chủ ta chỉ cần một mình ta, không cưới phu thị!”
* * *
Tức giận đuổi một đám mối công đi, Diệp Khê nói vài câu rồi cài cửa lại, trở lại trong phòng ôm chăn khóc lớn, ô... ô..., hắn không muốn thê chủ cưới phu thị.....
Lúc Tiêu Dực trở về liền đứng ở trước cửa vò đầu, cửa bị cài bên trong, đẩy không ra, kêu không được, cô không vào nhà được.
“Khê Nhi? Khê Nhi?” Tiêu Dực lại gọi vài tiếng, bên trong vẫn một chút động tĩnh đều không có, Tiểu Khê Nhi nhà cô đang làm cái gì thế? Sao không ra mở cửa?
Không có biện pháp, đành phải trèo tường. Tiêu Dực sang nhà hàng xóm mượn cái thang bắc lên tường nhà mình leo vào, vừa nhìn thấy trên cửa kia ngay chốt cửa bí mật cũng đều lấy ra cài. Tiêu Dực nghi ngờ nhíu mày, đây là làm sao vậy? Tiêu Dực tìm mấy gian phòng, rốt cuộc tìm thấy Diệp Khê ở trong phòng ngủ. Hắn nằm nghiêng trên giường, từ phần eo trở lên đều ở trong chăn, có ẩn ẩn tiếng khóc thút thít từ phía dưới chăn truyền ra. Tiêu Dực vội vàng đi qua: “Khê Nhi, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Tiếng khóc thút thít ngừng một chút, cuộn chăn giật giật, đầu nhỏ Diệp Khê từ bên trong chui ra. Trên mặt ướt át, nước mắt rưng rưng, tiếng oa oa: “Thê chủ, ngài đã trở lại.”
Tiêu Dực thở dài, ngồi xuống đem chăn kéo ra ôm hắn vào trong ngực: “Khê Nhi làm sao vậy?”
Không hỏi thật tốt, vừa hỏi Diệp Khê khóc càng lớn tiếng: “Ô... ô... ngài muốn cưới phu thị......”
Tiêu Dực nghi ngờ: “Ai nói?”
“Mối công đến đây.”
Tiêu Dực nhíu mày: “Mối công nào?”
“Thật nhiều người.”
Tiêu Dực thở dài: “Đừng nghe bọn họ nói lung tung, ta nói rồi chỉ cưới Khê Nhi, Khê Nhi không tin ta sao?”
“Tin tưởng.” Hắn chưa từng có hoài nghi qua thê chủ.
Tiêu Dực liền nhíu mày: “Đã tin tưởng ta, vậy còn khóc cái gì?”
Diệp Khê vẫn là đau lòng: “Nhưng là bọn họ muốn gả cho ngài.”
Tiêu Dực lại thở dài: “Khê Nhi ngươi tiểu ngu ngốc này, bọn họ muốn gả cho ta là chuyện của bọn họ. Ta không muốn cưới bọn họ, bọn họ cũng gả không được, ngươi có cái gì mà khóc.”
Diệp Khê chớp mắt, đúng nha, thê chủ không cưới bọn họ là được, hắn có cái gì mà khóc! Nghĩ một điều như vậy liền thông, Diệp Khê liền nhếch miệng cười rộ lên: “Thê chủ, ta chỉ nghĩ bọn họ phải gả cho ngài, ta không nghĩ qua ngài có thể không cưới bọn họ, ta thật sự là rất ngốc đúng không?”
Tiêu Dực buồn cười vo vê đầu của hắn: “Ngươi nói đi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê ửng đỏ: “Là thật ngốc.”
“Tốt lắm, về sau lại có loại chuyện như thế này thì không được khóc nữa.” Tiêu Dực đưa tay ôm hắn đến mép thảm mang giày: “Hôm nay chúng ta đi qua nhà Đàm Chương Nguyệt cọ cơm, để cho An ca ca ngươi dạy dỗ ngươi phải đối đáp với mối công như thế nào.” Đàm Chương Nguyệt và cô cùng nhau làm giàu, người muốn gả cho nàng cũng không thiếu. Bất quá tới cửa đi cầu hôn đều bị An Vụ mắng cho xối xả, từ từ cũng sẽ không còn người dám đến. Tiểu Khê Nhi nhà cô, hẳn là đưa đến bên cạnh “làm nhân sĩ thành công” đi học tập.
Hai nhà Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt cọ cơm lẫn nhau thường là có chuyện. Diệp Khê rửa mặt chải đầu một hồi, mắt đỏ hồng cùng Tiêu Dực ra cửa. Tiêu Dực vừa mở khóa cửa ra vừa hỏi: “Tiểu Khê Nhi, ngươi đem tất cả chốt cửa đều cài lên như thế này làm cái gì?” Vì gia tăng tính an toàn, Tiêu Dực làm bảy tám chốt cài ở trên cửa, rõ ràng đều bị hắn cài lên như thế này.
Diệp Khê đúng lý hợp tình: “Ta muốn đem những mối công này đều cản ở ngoài cửa, không cho bọn họ tiến vào.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]